Tôi nhìn vào bóng người đang đứng trước cửa, dáng vẻ rụt rè và ánh mắt đầy do dự. Năm năm đã trôi qua kể từ khi tôi và con trai ông – chồng cũ của tôi – chính thức đường ai nấy đi. Thời gian ấy đong đầy những ký ức buồn, những lời trách móc chưa kịp nói thành lời. Tôi nhẹ nhàng mở cửa, lòng căng thẳng đến từng thớ cơ. Bố chồng cũ – người đàn ông từng là trụ cột gia đình, nay có dáng người tiều tụy hơn nhiều – nhìn tôi, môi mấp máy mà không thốt ra câu nào.
Ông cúi đầu thật sâu, giọng trầm: “Tôi... xin lỗi.” Chỉ bảy từ ấy, nhưng nó mạnh mẽ như cú đấm khiến tôi như bị khoan thẳng vào tim. Tôi thấy tim mình chùng lại, từng mảnh dư chấn của năm năm trước ùa về. Tôi không thể trả lời, cũng không giấu được sự nghi hoặc: “Vì sao giờ ông lại đến gặp tôi?” Giọng ông run run, “Tôi có một sự thật chưa nói...”. Câu mở đầu đơn giản nhưng làm trái tim tôi rối bời đến mức không thở nổi.
Khi ông ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ nơi hiên, tôi giữ khoảng cách giữa chừng. Ánh mắt tôi dò hỏi, nhưng trong lòng tự nhủ phải mạnh mẽ, phải đủ bình tĩnh. Ông buông câu: “Ông ấy – con trai tôi – đã giữ bí mật này suốt năm năm...”. Tôi nín thở. Bí mật ư? Liệu đó có phải là sai lầm giờ ông ta đang phải trả giá, hay một thứ hóa giải mọi cơn giận dữ?
Ông nói tiếp: “Khi anh ấy bỏ đi... không phải vì hết yêu em.” Giọng ông nghẹn lại, hai vai rung rung. Tôi bỗng rơm rớm nước mắt, kỷ niệm ùa về như sóng đập bờ. Những lần anh vắng mặt, đột ngột biến mất không lời từ biệt, tôi cho rằng anh không còn tình cảm. Nhưng giờ mới hay, đó chỉ là một lời hứa chưa thực hiện, và một quyết định đè nén vì áp lực gia đình. Tôi cố vùng dậy để nói điều gì, nhưng đầu môi vướng nghẹn, như có sợi dây vô hình xiết chặt.
Ông bắt đầu kể lại: “Anh ấy phát hiện em đã mang thai, nhưng lúc đó...” – ông ngập ngừng, “anh ấy đi vắng để tìm cách giải quyết, vì ông ta... chưa sẵn sàng.” Tôi hốt hoảng. Bầu bí – sao tôi không bao giờ biết? Thời điểm ấy, tôi chẳng có dấu hiệu rõ ràng; mọi thứ vẫn là giả định, nhưng trong lòng tôi lại chìm ngập cảm giác tội lỗi và hối hận vì đã không hiểu anh hơn. Nước mắt tôi lặng lẽ rơi, nỗi đau vừa bị vỗ về lại chồng chất bởi tủi nhục và hổ thẹn.
Trong giây phút im lặng, tôi nhìn ông – người cha mà tôi từng lạnh nhạt – đột nhiên có chút ánh mắt trìu mến. Ông nói nhỏ: “Anh ấy lo cho em, lo cho tương lai của con, nên đã... cư xử sai, để rồi em tin rằng anh ấy đã hết yêu.” Cảm giác u ám trong lòng tôi vỡ vụn. Suốt bao nhiêu năm nghi kỵ, oán trách, chẳng phải vì bản thân mình mà vì sự cô đơn, tổn thương chưa được bày tỏ.
Sự thật hé lộ thêm: anh ấy đã giấu một bức thư – thứ mà bố chồng tôi mang theo – từ khi hai người chia xa. Tôi run rẩy nhận lấy bức phong thư cũ kỹ, mép đã ngả mốc. Trong vai mình, tôi run lên từng hồi, bàn tay không thể giữ vững. Chữ viết của anh – nét thanh mảnh, tràn ngập sự quan tâm và khao khát đoàn tụ. Tôi đọc đi đọc lại, giọng nói anh vang lên rõ ràng: “Em à, nếu mình đón đứa bé này, chúng ta sẽ có cơ hội để làm lại từ đầu...”. Từng câu từng chữ như nắm chặt trái tim tôi, khiến tôi nghẹn ngào, mắt mở to nhưng mờ ảo vì lệ.
Trong lúc tôi chăm chú nhìn từng dòng thư, ông ngước lên: “Tôi biết mấy năm qua em chịu nhiều tổn thương. Nhưng anh ấy thật lòng yêu em, chỉ là...” – ông bàng hoàng, như lao đao, “anh ấy sợ mình không đủ trách nhiệm làm cha.” Bất chợt, tôi nhớ ký ức ngày xưa: anh mường tượng về tương lai – một tương lai trăm công nghìn việc – và ánh mắt anh lấp lánh đầy hoài bão. Thế nhưng thời gian trôi đi, tương lai ấy hóa thành cơn lo âu dồn dập, đến mức anh phải im lặng bỏ đi.
Tôi quay sang nhìn ông – một người đàn ông thật sự tuyệt vọng sau nhiều năm vắng bóng. Ông nói: “Anh ấy đã sống khổ sở chẳng còn đường quay về. Tôi cầu xin em tha thứ để anh ấy được gặp đứa con.” Bất giác tôi cảm thấy tim mình đồ đạc rung rung. Đứa con? Tôi hoàn toàn không biết đến việc mình có thai, vì thời điểm ấy tôi đã mất. Một phần hiểu ra tại sao anh lại biến mất – không phải vì anh phũ phàng, mà vì anh đau đớn đến mức không thể quay lại.
Mắt tôi cay xè, miệng mấp máy... nhưng không thành lời. Tôi ngồi trầm tư, như bị kéo từ hiện tại quay trở về quá khứ. Cảm giác hối lỗi, oán giận, thương xót đan xen. Ông đứng dậy: “Anh ấy đang ở nhà tôi, em có chịu nhìn mặt con mình không? Đêm qua anh vào bệnh viện vì...” – ông nghe nghẹn lòng – “ngộp thở.” Tôi bàng hoàng: anh ấy bệnh sao? Có phải đó là lý do thật sự khiến anh phải giấu mọi thứ? Mọi thứ dường như sụp đổ trước mắt tôi.
Tôi đứng phắt lên, nước mắt lưng tròng. Áp lực trong lòng tôi như núi đá vỡ tung. Tôi lao về xe – cái xe mà tôi từng lái đầy tin tưởng, giờ trở thành phương tiện đưa tôi đi vào hiện thực của người chồng cũ. Trái tim tôi đập mạnh. Tôi không còn nghĩ được gì khác ngoài việc phải đến chỗ anh, phải gặp con, nếu như anh còn tồn tại.
Tại nhà ông, không khí nặng nề và yên ắng. Một người đàn ông nằm trên giường, gầy gò nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ kiên quyết. Anh nhìn tôi, mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố nở nụ cười gượng gạo. Ánh mắt ấy như nói tất cả: anh chưa từng rời bỏ tôi thật sự, trái tim anh chưa từng thôi đau. Tôi quay đi, nhưng không kìm được giọt nước mắt, dùng hai tay lau vội. Tôi bước tới, run run: “Anh... thật sự yêu em sao?” Giọng tôi khàn đặc.
Anh gật đầu: “Em là lý do cuối cùng khiến anh không từ bỏ.” Giờ chạnh lòng, anh tiếp: “Em... có muốn gặp con không? Con là cả thế giới của anh.” Tôi lặng người. Tôi nhìn xuống đứa bé đang ngủ trên giường kế bên – bé gái nhỏ xíu với mái tóc đen nhánh. Trái tim tôi như tan chảy. Tôi khẽ cất tiếng: “Con... tên là gì?” Anh vuốt tóc con rồi trả lời: “Con tên là Minh Anh.” Cái tên đơn giản mà đầy hy vọng, như một lời hứa về tương lai.
Tôi cúi đầu, lưỡng lự chạm vào bàn tay nhỏ của con. Lòng tôi ào ào cảm xúc. Bé gái nhắm mắt ngoan, hoàn toàn không nhận ra sự rúng động đang diễn ra trong phòng. Tôi đặt ngón tay lên má con, rồi lắng nghe tiếng thở đều đều. Tôi cảm thấy mình dần ngừng đổ lệ, và một tia hi vọng lóe lên đầu lồng ngực. Tôi nhìn anh – người chồng cũ nhưng với ánh mắt vừa xa lạ vừa thân quen – rồi nhẹ nhàng nói: “Con và anh là lý do để em sống thêm…”.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhắm mắt, để thốt ra những lời năm năm giấu kín. “Anh xin lỗi đã bỏ em, tại em và con...” Anh run run tiến lại: “Để em tha thứ và cho mình một lần nữa được làm chồng, làm cha.” Và tôi – không còn nghĩ đến quá khứ tổn thương – khẽ gật đầu. Tim tôi nhẹ tênh, như được tháo bỏ sợi dây căng cứng. Chúng tôi nắm tay nhau, như hai người lần đầu gặp lại sau bao nhiêu giông tố.
Quãng thời gian tiếp theo không hề dễ dàng. Ban đầu, tôi còn lưỡng lự trong việc chăm con, tin tưởng anh và bố anh. Mỗi đêm, khi con khóc, tôi tự hỏi liệu lựa chọn này có đúng không? Có lẽ mọi cơn sợ đã hiện nguyên hình: sợ cảnh quen lại thành quen, sợ tổn thương lại lặp lại. Nhưng rồi, tôi nhận ra điều mình cần không phải là sự hoàn hảo – mà là sự chân thành, và tình yêu đang lớn dần trong ngôi nhà nhỏ.
Một buổi sáng, tôi đứng bếp, xem anh tay bồng bé Minh Anh, ánh nắng chiếu qua khung cửa làm ánh mắt anh thêm ấm áp. Cảm giác bình yên chiếm lĩnh trái tim. Tôi lặng lẽ thấy mình cười, rồi tự hỏi: “Mình đang sống lại những ước mơ sao?” Anh quay lại, nhìn tôi: “Em làm vợ anh tiếp đi nhé?” Giọng anh vẫn run run nhưng đầy quyết tâm. Tôi đồng ý – không nói nhiều, chỉ nhắm mắt chạm môi con gái rồi ôm lấy anh.
Thời gian trôi qua, chúng tôi cùng nhau hoàn thiện tổ ấm – có bố, có mẹ, có con. Gia đình nhỏ này ấm áp những chiều Hà Nội cuối năm. Anh vẫn đi làm xa, vẫn vất vả, nhưng mỗi tối, anh trở về với bình hoa trên bàn và nụ cười. Tôi vẫn bải hoải những đêm con khóc, nhưng giờ có thêm bàn tay anh dìu dắt. Mối quan hệ giữa tôi và gia đình chồng trước cũng dần ấm nồng. Ông cụ mỗi tuần qua chơi, mang đồ ăn tự tay làm, dặn dò: “Một gia đình đủ cha, đủ mẹ là hạnh phúc lớn nhất.”
Một hôm, chúng tôi cùng nhau dạo công viên, tay trong tay, con gái ríu rít chạy quanh. Tôi nhìn anh, không còn là người đàn ông xa lạ của những dòng ký ức đau thương. Anh giờ chính là bạn, là chồng, là cha. Tôi quay ra nhìn Minh Anh – bé gái đã nối những mảnh vỡ của chúng tôi lại – thì thầm: “Cảm ơn con, đã đến đúng lúc để ba mẹ làm lại từ đầu.”
Năm năm chia lìa, đã mang lại nỗi đau, nhưng cũng mang đến sự thật mà chúng tôi chưa một lần đối diện. Từ những lời xin lỗi, từ những bí mật chưa nói, từ cả một mạng sống mới – chúng tôi học cách yêu lại, học cách thấu hiểu, và học cách tha thứ bản thân và người kia. Cuối cùng, hạnh phúc tìm thấy chúng tôi theo cách bình dị mà sâu lắng nhất.
Và đó là câu chuyện, kết thúc có hậu, không chỉ vì chúng tôi trở lại với nhau, mà vì ba con người – cha, mẹ, con – cùng tìm thấy tiếng nói chung trong sự chân thành, hy vọng và tình yêu đã bị chôn vùi năm năm trước.