Tôi đứng lặng trước cửa nhà, ánh mắt bâng khuâng không thể rời khỏi bóng người nhỏ bé đang đứng đó. Bố chồng cũ của tôi, một người đàn ông từng oai nghiêm và mạnh mẽ, giờ đây dáng vẻ tiều tụy, rụt rè như một đứa trẻ sợ hãi ánh nhìn của thế giới. Thời gian đã trôi qua năm năm – năm năm dài đằng đẵng chứa đựng bao nỗi niềm chưa thể nói thành lời. Tôi hít một hơi sâu, cố giữ cho mình bình tĩnh trước cơn sóng cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
Ông không nói gì, chỉ đứng đó, môi mấp máy mà không thốt ra được câu nào. Rồi ông cúi đầu, giọng trầm buồn như một lời nguyện cầu: “Tôi... xin lỗi.” Chỉ bảy từ, ngắn ngủi nhưng như cú búa đập thẳng vào tim tôi, đánh thức mọi ký ức bị chôn vùi. Tim tôi như nghẹt thở, những đám mây u ám của quá khứ dồn dập ùa về, phủ kín mọi ngóc ngách trong tâm hồn.
Tôi mở cửa, bước lùi vào trong, vừa muốn gần gũi, vừa dè dặt giữ khoảng cách. “Sao ông lại đến đây bây giờ?” – tôi hỏi, giọng không giấu nổi sự ngờ vực và cả những tổn thương quá lâu chưa nguôi ngoai. Ông run run, như muốn hé lộ một bí mật lớn: “Tôi có một sự thật chưa từng nói...” Câu nói ấy khiến trái tim tôi bỗng dưng nghẹn lại, không thể thở nổi, không thể chớp mắt.
Ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kỹ trong hiên nhà, ông ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt đầy nỗi niềm: “Con trai tôi, người mà em từng yêu thương, đã giấu em một bí mật lớn.” Tôi nín thở, tim đập loạn nhịp. Bí mật? Có phải là lý do thật sự khiến anh bỏ đi? Hay là sự thật khiến tôi không thể tha thứ?
Ông bắt đầu kể, từng lời từng chữ thấm vào lòng tôi như những mũi dao: “Khi anh ấy bỏ đi, không phải vì hết yêu em. Anh ấy... phát hiện em đã mang thai.” Lời ấy vang lên như tiếng sét giữa trời quang, khiến tôi quay cuồng trong những cảm xúc hỗn độn. Tôi nhớ lại những ngày tháng cô đơn, những lần anh im lặng biến mất, tôi từng nghĩ anh đã hết yêu, đã không còn quan tâm đến tôi và đứa bé trong bụng.
Nhưng hóa ra, anh không hề bỏ rơi tôi. “Anh ấy... đã đi tìm cách giải quyết, vì sợ mình chưa đủ trách nhiệm làm cha.” Ông nói, giọng nghẹn ngào như muốn vỡ òa. Tôi bàng hoàng, nước mắt lặng lẽ rơi trên má. Tôi không biết mình nên khóc vì đau hay vì hạnh phúc khi nghe những lời ấy. Tất cả những đêm dài tuyệt vọng, tất cả những nỗi cô đơn mà tôi từng mang theo giờ đây trở thành những mảnh vụn của quá khứ cần được chữa lành.
Ông tiếp tục kể, lòng đầy nặng trĩu: “Anh ấy đã giấu em một bức thư.” Ông đưa cho tôi một phong thư cũ kỹ, mép giấy đã ngả màu thời gian. Tôi run rẩy mở ra, từng dòng chữ viết tay mềm mại hiện lên như lời thì thầm của anh: “Em à, nếu chúng ta giữ lại đứa bé này, mình sẽ có cơ hội làm lại từ đầu...” Những dòng chữ ấy như vòng tay ấm áp ôm trọn trái tim tôi, khiến tôi không thể không rơi lệ.
Trong phút giây ấy, tôi nhìn ông với ánh mắt vừa ngạc nhiên, vừa cảm thông. Người cha từng lạnh lùng bây giờ lại đầy ân cần và đau xót. “Anh ấy lo cho em, lo cho tương lai của con, nên đã cư xử sai, để em nghĩ rằng anh ấy đã hết yêu.” Tôi cảm thấy lòng mình như tan chảy, những tổn thương tưởng như không thể xoa dịu giờ đây bắt đầu được chữa lành từ sự thật được hé lộ.
Nhưng rồi, câu chuyện không dừng lại ở đó. Ông thừa nhận: “Anh ấy đã sống trong dằn vặt và khổ sở. Tôi cầu xin em tha thứ, để anh ấy được gặp đứa con.” Tôi như bị kéo lại giữa hiện tại và quá khứ, tim đau nhói khi nghe đến đứa con mà tôi chưa từng biết đến, đứa bé mà anh ấy đã âm thầm chăm sóc trong suốt bao năm tháng qua.
Ông đứng lên, ánh mắt tràn đầy hy vọng và nỗi đau: “Anh ấy đang ở nhà tôi. Em có muốn gặp con không? Đêm qua anh ấy phải vào viện vì...” – ông nghẹn lời – “ngạt thở.” Tôi sững sờ, cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Anh bệnh thật sao? Đó có phải là lý do anh phải giữ bí mật mọi thứ?
Tôi không thể chần chừ thêm nữa. Nước mắt ứa ra, tôi vội vàng chạy ra xe, lòng ngổn ngang nỗi niềm vừa mừng vừa lo. Tim tôi đập thình thịch, dường như máu đang bùng cháy trong lồng ngực. Tôi phải đến bên anh, gặp con, phải đối diện với những gì mình đã bỏ lỡ.
Khi bước vào căn phòng nhỏ, không khí nặng nề bao trùm. Anh nằm đó, gầy guộc, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn ánh lên một tia hi vọng khi nhìn thấy tôi. Nụ cười gượng gạo trên môi anh khiến lòng tôi thắt lại. Tôi quay đi, cố gắng không để nước mắt rơi, nhưng trong lòng thì sóng gió ngập tràn.
Tôi run run hỏi: “Anh... có thật sự yêu em sao?” Anh gật đầu, giọng nói nghẹn ngào: “Em là lý do duy nhất khiến anh chưa từ bỏ.” Anh nhẹ nhàng vuốt tóc con, rồi nhìn tôi đầy trìu mến: “Em có muốn gặp con không? Con là cả thế giới của anh.” Tôi nhìn xuống chiếc giường kế bên, nơi đứa bé nằm yên giấc, mái tóc đen mượt như dải lụa nhỏ.
Tôi thầm thì: “Con tên là gì?” Anh cười hiền: “Con là Minh Anh.” Cái tên như một lời hứa, một niềm hy vọng cho tương lai. Tôi cúi xuống, chạm nhẹ vào bàn tay nhỏ bé của con, cảm giác như được tiếp thêm sức mạnh từ chính đứa bé này.
Giây phút ấy, lòng tôi như được rửa sạch những tội lỗi và nỗi đau đã qua. Tôi nhìn anh, ánh mắt hòa lẫn giữa xa lạ và thân quen: “Con và anh... là lý do để em sống tiếp.” Tôi ngập ngừng, mở lòng để tha thứ cho những lỗi lầm năm xưa. Anh tiến lại gần, run run nói: “Hãy cho anh một cơ hội để làm chồng, làm cha.” Tôi gật đầu, tim nhẹ bẫng như vừa được tháo gỡ một nút thắt nghẹn ngào.
Thời gian đầu, tôi vẫn còn nhiều do dự, nhiều nỗi sợ. Tôi lo lắng liệu có thể tin tưởng anh, có thể cùng anh chăm sóc con gái nhỏ này hay không. Mỗi đêm khi bé Minh Anh khóc, tôi tự hỏi bản thân có đủ mạnh mẽ để vượt qua những vết thương trong quá khứ hay không. Nhưng dần dần, tôi nhận ra điều tôi cần không phải là sự hoàn hảo, mà là sự chân thành và tình yêu không ngừng lớn lên từng ngày trong căn nhà nhỏ.
Một buổi sáng, tôi đứng bếp nhìn anh bồng bé Minh Anh, ánh nắng len qua khung cửa sổ làm rạng rỡ gương mặt anh. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được bình yên lan tỏa trong lòng. Tôi mỉm cười thầm hỏi: “Liệu mình có thể bắt đầu lại như thế này chăng?” Anh quay lại, giọng run run nhưng đầy quyết tâm: “Em sẽ làm vợ anh một lần nữa chứ?” Tôi không cần suy nghĩ nhiều, chỉ nhẹ nhàng đồng ý, rồi đặt môi lên mái tóc con gái nhỏ, ôm lấy anh trong vòng tay.
Cuộc sống của chúng tôi không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Những khó khăn, nghi ngờ, và những ký ức cũ vẫn thỉnh thoảng len lỏi vào tâm trí. Nhưng mỗi ngày trôi qua, gia đình nhỏ của tôi trở nên vững chắc hơn. Anh vẫn đi làm xa, vẫn vất vả, nhưng luôn trở về với một bó hoa tươi trên bàn và nụ cười chân thành. Tôi không còn phải một mình đối mặt với những đêm không ngủ khi con khóc.
Mối quan hệ giữa tôi và gia đình chồng trước cũng dần ấm áp. Bố chồng cũ thường xuyên qua chơi, mang theo những món ăn tự tay làm, luôn nhắc nhở tôi: “Một gia đình đầy đủ cha mẹ là điều quý giá nhất.” Tôi cảm nhận được tình cảm chân thành của ông, và lòng mình cũng mở ra để đón nhận.