Người ta hay hỏi: “Ly hôn có phải là thất bại của hôn nhân không?”. Tôi không trả lời. Nhưng nếu có, thì tôi chấp nhận thua – để sống sót. Có những cuộc rời đi không cần thắng, chỉ cần đủ tỉnh táo để không chết chìm trong một tình yêu đã mục ruỗng.
Anh từng là cả bầu trời của tôi. Là buổi sáng thức dậy với ánh nhìn dịu dàng, là giọng nói ấm áp vọng ra từ nhà bếp, là bàn tay ấm nắm lấy tay tôi mỗi khi chúng tôi đi ngang con phố quen. Nhưng mọi thứ dần tan biến, không phải trong một ngày, mà trong từng khoảnh khắc nhỏ nhặt đến mức tôi đã không nhận ra mình đang mất anh.
Tôi biết anh đã không còn là của tôi nữa khi anh ngừng hỏi tôi đi làm có mệt không, khi những bữa cơm tối chỉ còn lại tiếng muỗng đũa chạm nhau lạch cạch trong im lặng. Chúng tôi trở thành hai người xa lạ sống chung dưới một mái nhà – hai chiếc bóng lướt qua nhau như thể chưa từng có yêu thương.
Rồi một đêm mưa, tôi về sớm hơn thường lệ. Bước vào nhà, tôi thấy anh đứng bên cửa sổ, ánh mắt lặng lẽ nhìn xuống sân. Nhưng điều khiến tôi chết lặng không phải là dáng đứng quen thuộc đó, mà là ánh mắt anh – ánh nhìn anh dành cho người phụ nữ đang che ô dưới cơn mưa kia. Không phải ánh nhìn khao khát, mà là thứ ánh nhìn dịu dàng, chú tâm, từng thuộc về tôi.
Tôi đứng chết trân giữa bậc cầu thang. Những giọt nước mưa ướt đẫm tóc và quần áo, nhưng tôi không còn cảm thấy lạnh nữa. Trái tim tôi lúc ấy đã hoàn toàn tê liệt.
Chúng tôi không cãi vã. Khi mọi chuyện vỡ lở, anh chọn ở lại. Còn tôi – tôi chọn tha thứ. Không phải vì tôi cao thượng, mà vì tôi vẫn còn yêu anh. Tôi bám víu vào ký ức đẹp, hy vọng rằng nếu tôi cố gắng đủ nhiều, anh sẽ quay lại. Nhưng hai năm trôi qua, tôi vẫn mắc kẹt trong bóng tối của chính mình.
Tôi đã rơi xuống đáy. Không có ngoại tình công khai, không có những tin nhắn lén lút. Chỉ có khoảng lặng ngày càng kéo dài, những cái ôm trở nên gượng gạo và một người đàn ông không còn cần tôi nữa. Tôi dần biến mất trong mắt anh, dù vẫn hiện diện trong đời anh mỗi ngày.
Tôi từng nghĩ ly hôn là một cuộc cãi vã ầm ĩ, là nước mắt, là sự kết thúc dữ dội. Nhưng không. Đêm tôi rời khỏi người đàn ông đã sống cùng mình suốt bảy năm, trời đổ mưa. Căn nhà yên tĩnh đến rợn người. Và tôi ra đi như một kẻ trộm.
Tôi không để lại thư tay, không nhắn tin, không nhìn lại. Tôi biết mình không còn điều gì để nói. Không phải vì tôi không còn yêu, mà vì tôi đã không còn đủ sức để yêu trong một mối quan hệ chỉ còn sự chịu đựng.
Tôi đợi đến khi anh ngủ say. Thu dọn vài món đồ cần thiết, khóa cửa lại và lên xe taxi. Chiếc vali nhỏ lăn trên nền gạch như tiếng thở dài cuối cùng của một cuộc hôn nhân đã chết từ lâu.
Tôi gọi cho mẹ. Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói, "Mẹ chờ ngày con tỉnh lại." Tôi òa khóc. Khóc như một đứa trẻ lần đầu nhận ra mình không cần phải mạnh mẽ nữa.
Tôi thuê một phòng trọ nhỏ ở ngoại ô thành phố. Đêm đó, tôi co ro trong chăn, cảm giác như cả thế giới đang đổ sụp. Tôi nhìn trần nhà, lặng lẽ hỏi bản thân: Mình là ai? Là vợ cũ? Là người dư thừa trong cuộc đời người từng hứa sẽ bên mình mãi mãi?
Tôi không thể ngủ. Tôi mở điện thoại, lướt mạng như vô thức, như thể tìm kiếm một điều gì đó để níu mình khỏi vực sâu. Và rồi tôi đọc được một bài viết. Một người phụ nữ, cũng từng bỏ chồng giữa đêm. "Chúng ta không bỏ một người đàn ông. Chúng ta rời khỏi chính mình của những năm tháng không được trân trọng."
Tôi bấm theo dõi chị ấy. Một tia sáng mỏng manh le lói giữa đêm mưa lạnh lẽo. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi thấy mình không đơn độc.
Sáng hôm sau, tôi đặt chuyến xe đến một khu retreat nhỏ ở Đà Lạt – nơi tôi từng mơ ước sẽ có tuần trăng mật nhưng mãi không thực hiện được. Tôi không đi để nghỉ dưỡng. Tôi đi để đối diện với chính mình, với những vết thương chưa lành.
Ở đó, tôi gặp chị – người phụ nữ viết bài đăng hôm ấy. Chị không phải chuyên gia tâm lý, nhưng chị lắng nghe tôi bằng cả trái tim từng tan vỡ. Chúng tôi nói chuyện mỗi chiều, giữa tiếng gió rì rào của rừng thông và mùi cà phê sữa nóng hổi.
Tôi bắt đầu viết nhật ký trở lại. Từng dòng chữ hiện ra trên trang giấy như những giọt máu chảy ra khỏi vết thương chưa lành. Tôi viết về tình yêu, về nỗi đau, về một người đàn bà đã từng quên mình để giữ lấy một người đàn ông không còn cần giữ.
Tôi nhận ra, để rời đi mà không cần phải hét lên, không cần chứng minh ai đúng sai, cũng là một dạng can đảm. Tôi đã từng yếu đuối, từng nghĩ mình sẽ không sống nổi khi thiếu anh. Nhưng tôi vẫn sống. Mỗi ngày một chút, tôi học cách tha thứ – không phải cho anh, mà cho chính tôi.
Tôi tha thứ cho những năm tháng mình cam chịu. Tha thứ cho những lần mình im lặng để giữ yên ổn. Tha thứ cho bản thân đã từng quá sợ cô đơn mà chấp nhận sống cùng một người không còn yêu mình.
Nếu bạn đang gồng mình và nói "Tôi ổn" quá nhiều lần, có thể bạn không hề ổn thật đâu. Và điều đó không sao cả. Yếu đuối cũng là một dạng dũng cảm, nếu bạn biết đứng lên sau đó.
Tôi không quảng bá liệu pháp tâm lý như phép màu. Nhưng tôi tin rằng, có một người lắng nghe bạn – không phán xét, không áp đặt – là một liều thuốc quý giá. Đôi khi, chỉ cần có ai đó hiểu, là đủ để bạn đứng dậy sau cú ngã tưởng chừng chí mạng.
Sau một tháng, tôi trở về thành phố. Không còn là người phụ nữ yếu mềm ra đi trong đêm mưa, mà là một tôi khác – mạnh mẽ hơn, nhẹ nhõm hơn, và sẵn sàng sống lại. Tôi không tìm anh, cũng không đợi anh tìm tôi. Tôi dành thời gian cho bản thân, học nấu ăn, đi dạo một mình, đọc sách, và trồng một chậu hoa nhỏ ngoài ban công.
Một ngày nọ, anh gửi tin nhắn. "Em ổn không?". Tôi nhìn màn hình, mỉm cười. Tôi không trả lời. Không phải vì tôi giận, mà vì tôi không còn cần câu trả lời nữa. Đôi khi, sự im lặng là câu trả lời trọn vẹn nhất cho những điều không thể nói thành lời.
Tôi đã chọn chữa lành. Không phải vì tôi yếu đuối, mà vì tôi muốn sống thật, chạm vào nỗi đau và bước qua nó bằng tất cả lòng can đảm. Tôi chọn yêu bản thân – một tình yêu mà tôi lẽ ra phải giữ lấy từ lâu.
Và nếu có ai đó hỏi tôi: "Ly hôn có phải thất bại của hôn nhân không?". Tôi sẽ mỉm cười, không cần trả lời. Bởi có những cuộc rời đi không cần thắng, chỉ cần đủ dũng khí để không chết chìm trong một tình yêu đã không còn sự sống.