Min menu

Pages

Từ bức ảnh mẹ g-ầy g-ò đến cảnh tượng đ-au lò-ng: Dũng giậ-n d-ữ chấ-t vấ-n mẹ vì nghĩ bị anh trai b-ỏ b-ê, nhưng sự thật khiến anh ch-ết lặ-ng...

 Sau bốn năm bươn chải nơi xứ người, sống bằng những bữa cơm chan nước mắt, làm việc quần quật từ tờ mờ sáng đến khi bóng đêm buông xuống, Dũng trở về quê nhà với lòng thắt lại. Từng giọt mồ hôi, từng vết chai sạn trên bàn tay, đều là minh chứng cho những ngày tháng vất vả, cô đơn nơi đất khách quê người. Trong những khoảnh khắc mệt nhoài nhất, hình ảnh mẹ gầy gò, lưng còng trong gian bếp cũ luôn hiện về, tiếp thêm sức mạnh cho anh, là động lực để anh tiếp tục cố gắng. Anh đã mơ không biết bao lần được về nhà, ôm lấy mẹ, nói lời cảm ơn, và được sống trong vòng tay yêu thương của bà.

Chiếc xe khách cũ kỹ, phủ đầy bụi đường, đưa anh về đến đầu xóm nhỏ thân thuộc. Dũng bước xuống, kéo theo chiếc vali cũ kỹ, bánh xe kêu cọt kẹt trên nền đất sỏi đá, tạo nên một âm thanh khô khốc, lạc lõng giữa sự tĩnh lặng của buổi chiều quê. Con đường làng vẫn bụi đỏ như năm nào, mùi rơm khô thoảng trong gió, đưa anh trở về với những kỷ niệm tuổi thơ. Ngôi nhà nhỏ mái ngói bạc màu quen thuộc của gia đình vẫn đứng lặng giữa vườn bưởi xanh um, nhưng cạnh đó, một căn nhà hai tầng mới toanh hiện ra, tường vàng nhạt, cửa kính sáng loáng, nổi bật giữa khung cảnh làng quê thanh bình. Trái tim anh chùng xuống, một cảm giác bất an dấy lên. Nhà đã đổi thay, nhưng tại sao mẹ không hề kể? Liệu có điều gì đó đã xảy ra trong suốt bốn năm anh vắng nhà?



Một cảm giác bất an len lỏi vào tâm trí Dũng. Anh nghĩ về những khoản tiền anh đã chắt chiu gửi về, những đồng tiền mồ hôi nước mắt mà anh đã dành dụm được từ những công việc nặng nhọc. Anh mong rằng, với số tiền đó, mẹ anh có thể sống một cuộc sống thoải mái hơn, không còn phải vất vả như trước. Nhưng căn nhà mới toanh kia, sự im lặng của mẹ, tất cả đều khiến anh dấy lên một nỗi nghi ngờ. Liệu có phải anh trai và chị dâu đã lén lút xây nhà, và mẹ anh đã dùng số tiền anh gửi về để giúp đỡ họ?

Anh bước nhanh về phía nhà, lòng anh nóng như lửa đốt. Từ ngoài sân, cảnh tượng trước mắt khiến bước chân anh khựng lại, như có một bức tường vô hình chặn đứng anh. Mẹ anh đang ngồi một mình trước hiên, dáng người gầy gò, mảnh mai. Bữa cơm của bà chỉ có một đĩa cá khô nhỏ, bát canh rau đã nguội lạnh. Trong căn nhà mới, tiếng cười nói rộn rã vọng ra, những âm thanh vui vẻ ấy như cứa vào lòng Dũng. Qua khung cửa kính, anh thấy anh trai và chị dâu đang ăn tối, bàn ăn đầy ắp các món ngon lành, mùi thịt nướng, canh gà thơm nức, bay ra theo làn gió.

Ngực Dũng nghẹn lại, một cảm giác tức giận, uất ức dâng trào. Máu nóng trào lên tận đầu, những lời trách móc tự động bật ra khỏi miệng anh. Anh bước nhanh đến bên mẹ, gằn giọng, giọng anh khản đặc vì sự kìm nén: "Mẹ! Sao mẹ lại ăn thế này? Con gửi tiền về để mẹ chịu cảnh này sao? Để mẹ phải sống một cuộc sống thiếu thốn như vậy sao?". Mẹ anh ngẩng đầu, đôi mắt bà ấy ánh lên niềm vui khôn xiết khi thấy con trai. Nụ cười bà ấy nở trên môi, một nụ cười rạng rỡ, đầy tình yêu thương.

Dũng nghẹn giọng, siết chặt nắm tay, trái tim anh đau như cắt. Anh không thể kìm nén được sự tức giận và nỗi thất vọng. Anh hỏi dồn, giọng anh run run: "Mẹ trả lời con đi! Còn căn nhà kia? Tiền con gửi, mẹ đưa cho anh chị hết rồi sao? Mẹ không sợ con thất vọng sao?". Tiếng động làm anh trai từ trong nhà chạy ra, vẻ mặt hốt hoảng, ánh mắt anh ấy đầy sự lo lắng: "Dũng, bình tĩnh. Em hiểu lầm rồi! Để bọn anh giải thích... Mọi chuyện không như em nghĩ đâu."

Dũng cắt lời anh trai, giọng anh run run, đầy vẻ oán trách: "Hiểu lầm? Bốn năm trời cực khổ nơi xứ người, con chỉ mong mẹ được sống sướng, được sống một cuộc đời an nhàn. Giờ mẹ ngồi ăn cá khô một mình, còn anh chị thì... sống trong nhà mới, ăn uống đầy đủ? Anh chị có biết con đã phải làm việc vất vả như thế nào để gửi tiền về không?". Chị dâu cũng bước ra, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt cô ấy đầy sự buồn bã và tủi thân. Cô ấy muốn nói điều gì đó, nhưng không thể.

Mẹ anh run run đứng dậy, đôi tay gầy gò, xương xẩu nắm lấy tay con, lòng bà ấy quặn thắt vì sự hiểu lầm của Dũng: "Không phải đâu con. Nhà mới đó là tiền anh chị con tự vay mượn, tích góp từng đồng mà xây, chứ không phải dùng tiền của con đâu. Tiền con gửi, mẹ giữ nguyên hết trong sổ tiết kiệm, chưa đụng đến đồng nào...". Dũng sững sờ, bước lùi lại. Đôi mắt anh tràn ngập hoài nghi và rối bời. Chân anh như bị cắm chặt xuống đất, không thể nhúc nhích. Anh không thể tin vào những gì mình đang nghe thấy.

Anh trai anh bước đến, đặt tay lên vai Dũng, giọng trầm xuống, đầy sự buồn bã: "Em nghĩ tụi anh không thương mẹ sao? Nhà xây là để mẹ có nơi sạch sẽ, chắc chắn mà ở, không phải lo lắng về mưa gió, bão bùng. Nhưng mẹ nhất định không chịu dọn sang, bảo rằng phải chờ em về, chờ em tự tay mở cửa căn nhà mới. Còn hôm nay... món cá khô là quà bạn cũ mẹ gửi. Mẹ quý, nên đem ra ăn một bữa gọi là nhớ bạn, nhớ về những kỷ niệm xưa cũ, chứ mẹ đâu có thiếu thốn gì...". Từng lời nói của anh trai như những nhát dao sắc nhọn, cứa vào tim Dũng.

Dũng nhìn mẹ. Người phụ nữ tóc bạc lòa xòa che nửa gương mặt đang rưng rưng nước mắt. Ánh mắt bà ấy nhìn anh đầy sự bao dung, không một chút trách móc hay giận hờn. Dũng nuốt nghẹn, cổ họng anh ấy khô khốc. Anh hỏi, giọng anh run run: "Vậy... mẹ thật sự giữ hết tiền cho con?". Mẹ gật đầu, đôi mắt bà ấy ánh lên sự chân thành. Bàn tay nhăn nheo run run rút ra một cuốn sổ tiết kiệm đã cũ sờn từ túi áo. Những con số trong đó khiến Dũng thấy mắt mình nhòe đi. Gần như toàn bộ số tiền anh gửi về còn nguyên vẹn, thậm chí có thêm một khoản nhỏ là tiền mẹ lén bỏ thêm từ bán rau, nuôi gà, tích góp từng đồng từ những công việc nhỏ nhặt.

"Con về rồi, có tiền này, bắt đầu lại từ đầu. Mẹ không cần gì đâu, chỉ cần con bình an, chỉ cần con được sống hạnh phúc," mẹ anh nói, đôi mắt ánh lên tia sáng dịu dàng, đầy tình yêu thương. Dũng bật khóc. Bao nhiêu uất ức, giận hờn, nghi ngờ phút chốc vỡ oà như cơn mưa đầu hạ. Anh quỳ sụp xuống, ôm chầm lấy mẹ, nghẹn ngào, từng lời nói như được xé ra từ lồng ngực: "Con xin lỗi mẹ... Con sai rồi... Con đã hiểu lầm mẹ...".

Mẹ anh xoa đầu anh như ngày anh còn bé, bàn tay bà ấy vẫn ấm áp, đầy tình yêu thương. Không trách móc, không buồn phiền. Chỉ có cái ôm siết chặt của một người mẹ chờ con về suốt những tháng ngày xa cách, chờ đợi trong sự lo lắng, mong mỏi. Trong khoảnh khắc đó, Dũng cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của mẹ, tình yêu ấy đã vượt qua mọi hiểu lầm, mọi khó khăn.

Chị dâu lặng lẽ lau nước mắt, đôi mắt cô ấy đỏ hoe. Anh trai anh quay đi, môi mím chặt, cố gắng kìm nén cảm xúc. Trong khoảnh khắc đó, Dũng thấy lòng mình nhẹ bẫng, như vừa rũ bỏ được chiếc ba lô trĩu nặng mang theo suốt hành trình tha hương, mang theo những lo toan, những hiểu lầm không đáng có. Anh cảm thấy bình yên, một sự bình yên mà anh đã khao khát bấy lâu nay.

Bữa cơm tối hôm ấy, cả gia đình ngồi quây quần trong căn nhà cũ, căn nhà đã gắn bó với Dũng từ thuở ấu thơ. Dù không phải là những món ăn sơn hào hải vị, nhưng ánh đèn ấm áp hơn mọi hôm, và không khí gia đình thì tràn ngập tình yêu thương. Mẹ cười nhiều, kể chuyện làng xóm, chuyện gà đẻ trứng hai màu, chuyện mưa lớn cuốn trôi cả cái giếng sau nhà. Dũng ngồi nghe, lòng yên bình lạ lùng, như được trở về với những tháng ngày tuổi thơ vô tư, không lo nghĩ.

Đêm đó, Dũng ra hiên nhà ngồi một mình. Gió quê mát lạnh thổi tung mái tóc đã điểm vài sợi bạc sớm, mang theo hương bưởi thoang thoảng. Anh ngẩng nhìn trời, những vì sao lấp lánh như chớp mắt, soi sáng con đường anh đã đi qua và con đường anh sẽ đi tới. Phía trong nhà, tiếng mẹ thở đều đều vọng ra từ căn buồng nhỏ, tiếng thở ấy như một bản nhạc ru, đưa anh vào giấc ngủ bình yên. Bàn tay gầy guộc ấy đã giữ lại tất cả tình yêu thương cho anh, dù qua bao tháng năm khốn khó, dù anh đã hiểu lầm bà.

Và Dũng hiểu, dù có đi đến đâu, có vấp ngã bao nhiêu lần, thì nơi mẹ ở – nơi có mùi cơm canh quen thuộc, tiếng gió vườn bưởi rì rào – sẽ luôn là chốn bình yên nhất đời anh, là bến đỗ cuối cùng mà anh luôn có thể quay về. Anh tự hứa với lòng mình, sẽ bù đắp cho mẹ những tháng ngày vất vả, sẽ không bao giờ để mẹ phải chịu khổ nữa. Anh sẽ dùng số tiền mà mẹ đã dành dụm cho anh để xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn, không chỉ cho riêng anh, mà còn cho cả gia đình.

Sáng hôm sau, Dũng thức dậy sớm hơn mọi ngày. Anh bước ra vườn, ngắm nhìn những cây bưởi xanh tươi, những luống rau xanh mướt mà mẹ anh đã vun trồng. Anh cảm nhận được sự bình yên, sự trong lành của không khí quê nhà. Anh thấy lòng mình tràn đầy năng lượng, sẵn sàng cho một khởi đầu mới.

Anh cùng anh trai và chị dâu ngồi lại, trò chuyện thẳng thắn về những hiểu lầm đã qua. Anh xin lỗi anh trai và chị dâu vì đã nghi ngờ họ, đã trách móc họ. Anh trai và chị dâu cũng hiểu cho Dũng, họ biết anh đã phải chịu nhiều áp lực nơi xứ người. Mọi hiểu lầm đều được hóa giải, tình anh em càng thêm gắn bó.

Dũng quyết định dùng số tiền mẹ đã dành dụm để mở một cửa hàng kinh doanh vật liệu xây dựng ở ngay trong làng. Anh muốn ở gần mẹ, muốn chăm sóc mẹ. Anh cũng muốn đóng góp cho sự phát triển của quê hương. Với kinh nghiệm làm việc ở nước ngoài, cùng với sự giúp đỡ của anh trai, cửa hàng của Dũng nhanh chóng phát triển, thu hút được nhiều khách hàng.

Anh Minh, anh trai Dũng, cũng hỗ trợ Dũng hết mình. Anh ấy dùng kinh nghiệm của mình để tư vấn cho Dũng, giúp Dũng quản lý cửa hàng. Chị dâu Dũng cũng giúp đỡ anh trong việc kinh doanh, quản lý sổ sách. Cả gia đình cùng nhau xây dựng sự nghiệp, cùng nhau vun đắp hạnh phúc.

Mẹ Dũng rất vui khi thấy các con hòa thuận, yêu thương nhau. Bà ấy không còn phải lo lắng về điều gì nữa. Bà ấy thường xuyên đến cửa hàng của Dũng, phụ giúp anh những việc nhỏ nhặt, và trò chuyện với khách hàng. Bà ấy cảm thấy mình thật hạnh phúc khi được sống trong vòng tay yêu thương của các con.

Dũng không ngừng học hỏi, không ngừng phát triển. Anh mở rộng kinh doanh, không chỉ bán vật liệu xây dựng mà còn cung cấp các dịch vụ thi công, thiết kế nhà ở. Cửa hàng của Dũng ngày càng lớn mạnh, trở thành một trong những cửa hàng vật liệu xây dựng uy tín nhất trong vùng.

Anh không quên những người đã giúp đỡ mình trong những ngày đầu khởi nghiệp. Anh luôn dành sự quan tâm, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Anh tổ chức các chương trình từ thiện, xây nhà tình thương cho những người nghèo, và trao học bổng cho những học sinh nghèo vượt khó. Dũng muốn lan tỏa lòng tốt, muốn giúp đỡ những người khác như mẹ anh đã từng giúp đỡ anh.

Dũng cũng tìm thấy tình yêu của đời mình. Cô ấy là một người phụ nữ hiền lành, nhân ái, và rất hiểu chuyện. Cô ấy yêu thương Dũng và gia đình Dũng. Hai người kết hôn và có một gia đình nhỏ hạnh phúc. Dũng đã trở thành một người chồng, một người cha, và anh ấy luôn cố gắng làm những gì tốt nhất cho gia đình mình.

Mẹ Dũng giờ đây đã già yếu hơn, nhưng bà ấy vẫn giữ được sự minh mẫn. Bà ấy thường xuyên kể cho các cháu nghe về những ngày tháng khó khăn, về những bài học về tình yêu thương, sự hy sinh và lòng biết ơn. Bà ấy luôn dạy các cháu phải biết yêu thương, giúp đỡ mọi người, và phải biết trân trọng những gì mình đang có.

Dũng thường xuyên dành thời gian cho mẹ. Anh đưa mẹ đi du lịch, đi thăm họ hàng, và đưa mẹ đi khám sức khỏe định kỳ. Anh muốn mẹ được sống những ngày tháng cuối đời trong sự an yên và hạnh phúc. Anh muốn bù đắp cho mẹ những tháng ngày vất vả, những hy sinh thầm lặng của mẹ.

Cuộc sống của Dũng giờ đây là một bức tranh đầy màu sắc, đầy hạnh phúc và ý nghĩa. Anh đã vượt qua những khó khăn, những hiểu lầm để tìm thấy giá trị đích thực của cuộc sống. Anh đã từ một chàng trai nghèo khó, mang nặng nỗi lo toan, trở thành một người đàn ông thành đạt, một người con hiếu thảo, một người chồng yêu thương, và một người cha mẫu mực.

Anh Minh và chị dâu Dũng cũng sống hạnh phúc trong căn nhà mới của họ. Họ vẫn thường xuyên đến thăm Dũng và mẹ, cùng nhau chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống. Tình cảm gia đình càng thêm gắn bó, keo sơn.

Câu chuyện của Dũng là một minh chứng cho sức mạnh của tình mẫu tử, cho sự hy sinh thầm lặng của người mẹ. Nó cũng là một bài học về sự hiểu lầm, về việc không nên vội vàng phán xét người khác, và về tầm quan trọng của việc giao tiếp, thấu hiểu lẫn nhau.

Dũng thường xuyên chia sẻ câu chuyện của mình với mọi người. Anh muốn mọi người hiểu rằng, gia đình là điều quan trọng nhất, và tình yêu thương gia đình là sức mạnh lớn nhất giúp chúng ta vượt qua mọi khó khăn. Anh muốn mọi người biết trân trọng những gì mình đang có, và không ngừng cố gắng để xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Dũng biết ơn mẹ mình vô cùng. Anh biết rằng, nếu không có mẹ, anh sẽ không có được ngày hôm nay. Mẹ anh là người phụ nữ vĩ đại nhất trong cuộc đời anh. Anh sẽ mãi mãi ghi nhớ công ơn của mẹ, và sẽ mãi mãi yêu thương mẹ.