Min menu

Pages

10 năm sau nghĩ-a c-ử nhỏ: Bà lão bán hàng rong lâ-m b-ệnh, nữ bác sĩ trẻ xuất hiện khiến bà b-ật kh-óc vì sự thật b-ất ng-ờ...

 Những ngày mưa ở thành phố này thường mang theo một nỗi buồn thấu xương, len lỏi vào từng ngóc ngách của tâm hồn. Bà Mai, với gánh hàng rong nhỏ bé trên vai, bước đi chậm rãi trên vỉa hè ướt át. Mái tóc bà đã bạc trắng theo năm tháng, hằn rõ dấu vết của thời gian và những nhọc nhằn mưu sinh. Bà sống một mình, không con cái, không họ hàng thân thích, ngày qua ngày vẫn bám trụ với gánh hàng rong, kiếm từng đồng bạc lẻ để trang trải cuộc sống. Cơn mưa chiều tầm tã cứ thế trút xuống, không chút thương xót, khiến gánh hàng của bà ế ẩm, ướt sũng.

Bà Mai thở dài, đôi mắt mỏi mệt quét một lượt khắp con phố vắng. Bỗng, ánh mắt bà dừng lại ở một góc khuất dưới mái hiên của một cửa hàng đã đóng cửa. Một cô bé học sinh nhỏ thó, trong bộ đồng phục ướt sũng, đang ngồi co ro, hai tay ôm chặt đầu gối, run lẩy bẩy vì lạnh và sợ hãi. Cặp sách em đặt cạnh bên cũng ướt sũng. Rõ ràng là em bị mắc kẹt lại vì cơn mưa bất chợt, không có ô che, không có ai đến đón.



Một cảm giác xót xa len lỏi vào trái tim khô cằn của bà Mai. Bà nhớ lại những ngày thơ ấu của mình, cũng từng cô đơn, lạc lõng giữa dòng đời. Không chần chừ, bà Mai gác gánh hàng, bước nhanh về phía cô bé. Chiếc ô cũ kỹ, sờn màu của bà được mở ra, che chắn cho cả hai người khỏi những hạt mưa nặng trĩu. Hơi ấm từ bà, từ chiếc ô bé nhỏ, dường như đã xua đi phần nào cái lạnh giá đang bao trùm lấy cô bé.

Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn, đen láy ánh lên vẻ ngạc nhiên và biết ơn. "Dì ơi... con cảm ơn dì ạ," giọng em lí nhí, run rẩy vì lạnh. Bà Mai nhìn em mỉm cười hiền hậu, nụ cười hiếm hoi trên gương mặt khắc khổ. "Con bé dại, sao không tìm chỗ trú mưa? Để ướt hết thế này, cảm lạnh thì sao?" Bà nói, giọng bà tuy có chút trách móc nhưng tràn đầy sự quan tâm.

Rồi bà luồn tay vào chiếc túi vải sờn cũ, lấy ra một ít bánh kẹo, những thứ bà dành dụm để thỉnh thoảng tự thưởng cho mình. "Ăn đi con, chắc con đói rồi. Đừng lo, không sao đâu. Mưa sẽ tạnh nhanh thôi." Bà đưa gói bánh kẹo cho cô bé. Cô bé rụt rè đón lấy, đôi mắt ngấn nước nhìn bà. Đó là những món quà nhỏ bé, nhưng đối với một đứa trẻ mồ côi đang lạc lõng giữa cơn mưa, nó quý giá hơn bất kỳ món sơn hào hải vị nào.

Mấy người bạn hàng rong khác đứng trú mưa gần đó nhìn thấy cảnh tượng ấy. Họ cười nói xì xào, bóng gió: "Bà Mai làm phúc không công đấy. Giờ này ai còn hơi sức đi lo chuyện bao đồng. Lo cho thân mình còn chưa xong!". Những lời nói ấy lọt vào tai bà Mai, nhưng bà không để tâm. Đối với bà, việc giúp đỡ một người yếu thế, một đứa trẻ gặp nạn, là điều tự nhiên, không cần tính toán thiệt hơn. Bà không tìm kiếm sự đền đáp, chỉ đơn giản là muốn xoa dịu nỗi đau của một tâm hồn bé bỏng.

Mưa tạnh, bầu trời quang đãng trở lại. Cô bé cúi đầu chào bà Mai, ánh mắt em vẫn ánh lên sự biết ơn sâu sắc. "Dì ơi, con tên là An. Con sẽ không bao giờ quên ơn dì ạ." An nói rồi chạy vội đi, hình bóng nhỏ nhắn dần khuất sau những con phố đông đúc. Bà Mai nhìn theo, một nụ cười mãn nguyện thoáng qua trên môi. Bà không nghĩ nhiều về lời hứa của cô bé, chỉ xem đó là một kỷ niệm đẹp trong cuộc đời đơn độc của mình.

Thời gian trôi đi, cứ thế mười năm. Bà Mai vẫn gắn bó với gánh hàng rong trên phố, nhưng sức khỏe bà đã yếu đi nhiều. Những cơn ho khan kéo dài, những cơn đau nhức xương khớp hành hạ bà mỗi đêm. Gánh hàng của bà ngày càng nhỏ lại, những bước chân ngày càng chậm chạp. Cuộc sống đơn độc, không người thân chăm sóc càng khiến bà cảm thấy cô đơn và bất lực.

Rồi một ngày, cơn bệnh ập đến, quật ngã bà Mai. Bà được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nguy kịch, không có tiền để trang trải viện phí. Các bác sĩ, y tá thương cảm cho hoàn cảnh của bà, nhưng cũng chỉ có thể làm được trong khả năng cho phép. Bà nằm đó, trên chiếc giường bệnh lạnh lẽo, nhìn trần nhà trắng toát, lòng bà nặng trĩu nỗi lo âu và tuyệt vọng. "Chắc mình rồi cũng chết ở cái xó này thôi..." bà thầm nghĩ, nước mắt lăn dài.

Bất ngờ, một nữ bác sĩ trẻ, xinh đẹp và giỏi giang, bước vào phòng bệnh của bà Mai. Cô mặc chiếc áo blouse trắng tinh, mái tóc búi gọn gàng, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sáng và nụ cười rạng rỡ. Cô bước đến bên giường bệnh của bà Mai, ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt già nua, xanh xao của bà. "Chào bà, bà có nhớ cháu không ạ?" Giọng cô ấm áp, đầy sự thân thiện.

Bà Mai nhìn nữ bác sĩ trẻ, cố gắng lục lọi trong ký ức đã mờ nhạt của mình. Khuôn mặt này, ánh mắt này... sao mà quen thuộc đến thế? Nhưng bà không thể nhớ ra. "Cháu là ai? Sao cháu lại biết bà?". Bà Mai hỏi, giọng bà yếu ớt. Nữ bác sĩ trẻ mỉm cười, đôi mắt cô ánh lên vẻ xúc động. "Cháu là An đây ạ. An, cô bé ngày xưa được bà che ô và cho bánh kẹo dưới mái hiên nhà ấy ạ."

Nghe đến cái tên "An", ký ức chợt ùa về trong tâm trí bà Mai như một dòng suối mát lành. Cái tên ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, và gói bánh kẹo mà bà đã cho đi... Bà Mai sững sờ. Cô bé ngày nào giờ đã trở thành một nữ bác sĩ giỏi giang, xinh đẹp. "An... con thật sự là An sao? Ôi trời ơi, mẹ cứ tưởng..." Bà Mai nghẹn lời, nước mắt dàn dụa.

An nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà Mai, đôi tay cô ấm áp và đầy sức sống. "Chính là cháu đây, bà Mai ạ. Cháu đã tìm bà suốt bao nhiêu năm nay. Bà có biết không, hình ảnh bà che ô cho cháu, gói bánh kẹo bà cho cháu, đã trở thành động lực để cháu vượt qua mọi khó khăn. Cháu không bao giờ quên ơn bà. Cháu đã hứa với lòng mình rằng, một ngày nào đó, cháu sẽ tìm bà và đền đáp công ơn của bà."

An kể cho bà Mai nghe về cuộc đời mình sau ngày hôm đó. Sau khi được bà Mai giúp đỡ, An đã nhận được sự hỗ trợ từ một quỹ học bổng dành cho trẻ mồ côi. Cô đã nỗ lực học tập không ngừng nghỉ, luôn mang theo hình ảnh bà Mai như một ngọn đèn soi sáng con đường. Với trí thông minh và sự cần cù, cô đã thi đậu vào trường y danh tiếng, trở thành một bác sĩ giỏi và được nhiều người tin tưởng.

Sau khi tốt nghiệp và có được một vị trí ổn định trong bệnh viện lớn, An đã bắt đầu hành trình tìm kiếm bà Mai. Cô lang thang khắp các con phố cũ, hỏi han những người bán hàng rong năm xưa. Nhiều lần cô gần như bỏ cuộc vì không có manh mối nào. Nhưng rồi, một người bạn hàng cũ của bà Mai đã nhận ra hình ảnh của An qua lời miêu tả của cô và chỉ đường cho cô đến bệnh viện, nơi bà Mai đang nằm.

Bà Mai lắng nghe câu chuyện của An, nước mắt bà cứ thế tuôn rơi. Bà không ngờ rằng một hành động nhỏ bé, một chút lòng tốt tưởng chừng vô nghĩa của mình trong một chiều mưa tầm tã lại có thể gieo mầm cho một cuộc đời, để rồi ngày hôm nay, nó lại trở về cứu rỗi chính bà. Một cảm giác biết ơn sâu sắc và hạnh phúc vỡ òa dâng trào trong lòng bà.

An không chỉ lo toàn bộ chi phí điều trị cho bà Mai, từ tiền thuốc men, viện phí, đến những bữa ăn tẩm bổ hàng ngày, mà còn dành thời gian chăm sóc bà một cách chu đáo, tận tình như chính mẹ ruột của mình. Cô đích thân kiểm tra sức khỏe của bà, thay băng, truyền dịch, và trò chuyện, động viên bà. Những hành động của An khiến các y tá, bác sĩ trong bệnh viện vô cùng cảm động và ngưỡng mộ.

Mỗi ngày, An lại mang những món ăn ngon, bổ dưỡng đến cho bà Mai, ngồi bên cạnh bà, kể cho bà nghe những câu chuyện vui, những thành công mà cô đạt được. Cô không coi đó là một sự đền ơn, mà là một niềm vui, một nghĩa vụ thiêng liêng. "Bà Mai ơi, bà hãy mau khỏe lại nhé. Cháu muốn được chăm sóc bà thật lâu," An nói, giọng cô tràn đầy tình cảm.

Dưới sự chăm sóc tận tình của An, sức khỏe bà Mai tiến triển một cách thần kỳ. Những cơn ho thưa dần, những cơn đau nhức cũng giảm bớt. Gương mặt bà hồng hào trở lại, đôi mắt ánh lên niềm hy vọng và sự sống. Bà cảm thấy mình như được tái sinh, được sống một cuộc đời thứ hai, một cuộc đời tràn ngập yêu thương và hạnh phúc.

Ngày bà Mai xuất viện, An đã chuẩn bị một căn phòng nhỏ ấm cúng trong căn hộ của mình, đầy đủ tiện nghi, dành riêng cho bà. Cô đón bà về chăm sóc như mẹ ruột, không một chút phàn nàn hay ngại ngùng. Buổi sáng, An pha trà, chuẩn bị bữa sáng cho bà Mai. Buổi chiều, sau giờ làm, cô lại vội vã về nhà, cùng bà trò chuyện, xem tivi, và kể cho bà nghe những chuyện vui ở bệnh viện.

Bà Mai sống những ngày tháng cuối đời trong sự yêu thương và chăm sóc của An. Bà không còn cô đơn, không còn phải lo toan cơm áo gạo tiền. Hàng xóm, bạn bè của An đến thăm, đều ngưỡng mộ tình cảm đặc biệt giữa hai người. Bà thường kể lại câu chuyện về chiều mưa năm xưa, về gói bánh kẹo nhỏ bé, và về cô bé An đã không quên ơn nghĩa.

An cũng thường xuyên đưa bà Mai đi khám định kỳ, đi dạo công viên, mua sắm quần áo mới cho bà. Cô không tiếc bất cứ điều gì cho bà, bởi cô tin rằng, những gì cô nhận được ngày hôm nay đều là nhờ vào lòng tốt của bà Mai năm xưa. Cô hiểu rằng, lòng tốt nhỏ bé, dù không được ghi nhận ngay lập tức, nhưng sẽ gieo mầm cho những điều tốt đẹp, và một ngày nào đó, nó sẽ nở hoa rực rỡ.

Một buổi tối, An ngồi bên giường bệnh của bà Mai, nắm tay bà. Bà Mai nhìn An, ánh mắt bà tràn đầy sự mãn nguyện. "An à, bà cảm ơn con. Con đã cho bà một cuộc đời thứ hai. Bà chưa bao giờ nghĩ mình lại có được hạnh phúc như thế này." An mỉm cười, nước mắt cô khẽ lăn dài. "Không phải đâu bà. Chính bà mới là người đã cho cháu một cuộc đời. Nếu không có bà năm xưa, cháu đã không có ngày hôm nay."

An tiếp tục công việc của một bác sĩ giỏi, nhưng cô luôn dành ưu tiên hàng đầu cho việc chăm sóc bà Mai. Cô thường kể câu chuyện của mình cho các đồng nghiệp trẻ, truyền cảm hứng cho họ về lòng nhân ái, về sự sẻ chia và về giá trị của những hành động tử tế dù là nhỏ bé nhất. Cô muốn họ hiểu rằng, lòng tốt không bao giờ uổng phí, và nó có thể thay đổi cả một cuộc đời.

Bà Mai sống thêm nhiều năm nữa, trong sự yêu thương và kính trọng của An. Cho đến cuối đời, bà ra đi trong vòng tay An, với nụ cười mãn nguyện trên môi. An đã thực hiện được lời hứa của mình, và còn hơn thế nữa. Cô đã không chỉ đền ơn, mà còn tìm thấy một người thân, một gia đình, một ý nghĩa sâu sắc cho cuộc đời mình. Câu chuyện về lòng tốt nhỏ bé đã được đền đáp bằng một tình yêu thương vô bờ bến, trở thành một minh chứng sống động cho câu nói: "Cho đi là còn mãi."