Min menu

Pages

Trách vợ ă-n bá-m, 5 năm sau người chồng cũ đa-u đ-ớn t-ột đ-ộ khi con trai kể về mẹ giờ đã là ph-u nh-ân đạ-i gi-a và l-ý d-o...

Cuộc hôn nhân của tôi và H. đã kết thúc sau 7 năm chung sống, 7 năm mà giờ đây nhìn lại, tôi thấy nó như một cuốn phim quay chậm đầy tiếc nuối và hối hận. Theo lời của những người ngoài, họ đều nghĩ nguyên nhân đổ vỡ là do H. quá hiền lành, nhạt nhẽo và phụ thuộc, trong khi tôi là một người đàn ông giỏi giang, có tiếng nói trong nhà, một trụ cột vững chắc. Nhưng sâu thẳm trong tôi, tôi biết rõ, cuộc hôn nhân đó chết dần chết mòn trong chính sự khinh thường mà tôi đã gieo rắc, từng ngày, từng giờ.

H. đã nghỉ việc sau khi sinh con và trở thành một người phụ nữ ở nhà. Trong mắt tôi, cô ấy là một "khoản đầu tư không sinh lời". Tôi thường xuyên so sánh cô ấy với những người phụ nữ thành đạt khác, những người luôn rạng rỡ trên thương trường. H. không giỏi việc nhà, không biết chăm sóc bản thân, và chỉ quanh quẩn với con. Tôi thấy cô ấy thật vô dụng, thật nhàm chán. Sự khinh thường của tôi dành cho H. lớn dần theo năm tháng, ăn sâu vào từng suy nghĩ, từng lời nói của tôi.



Tôi nhớ như in một cuộc cãi vã nảy lửa, khi tôi đã không kìm nén được sự tức giận và buông ra những lời lẽ cay độc nhất. "Em sống bằng tiền anh, nuôi con cũng không giỏi, bản thân thì nhếch nhác, em có gì để anh còn phải trân trọng nữa?". Lời nói ấy như một mũi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tim H. Cô ấy đứng sững lại, khuôn mặt cô ấy trắng bệch, đôi mắt cô ấy đỏ hoe.

H. đã bật cười, một nụ cười chua chát, đầy sự tổn thương. Cô ấy quệt nước mắt, và tuyên bố, giọng cô ấy run rẩy nhưng đầy kiên quyết: "Đây là lần cuối cùng tôi khóc vì anh". Một năm sau, chúng tôi ra tòa ly hôn. Tôi nghĩ rằng mình đã giải thoát khỏi một gánh nặng, khỏi một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Tôi không biết rằng, đó là quyết định sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi.

Sau ly hôn, tôi lao vào công việc, tìm cách lấp đầy khoảng trống trong lòng. Tôi hẹn hò với nhiều người phụ nữ khác nhau, những người xinh đẹp, thành đạt, nhưng không ai mang lại cho tôi cảm giác bình yên, hay sự gắn kết như H. đã từng làm. Tôi vẫn nghĩ rằng mình đã đúng, rằng H. không xứng đáng với tôi. Tôi vẫn sống trong vỏ bọc của một người đàn ông thành đạt, nhưng sâu thẳm trong tôi là một sự trống rỗng, một nỗi cô đơn không thể gọi tên.

Năm năm sau ly hôn, tôi nghe tin H. lấy chồng mới. Anh ta là một doanh nhân thành đạt, hơn cô 2 tuổi, có biệt thự ở ngoại ô, và được tiếng là một người sống rất tình cảm. Nghe tin đó, tôi thầm nghĩ "Đúng là số tốt, nhưng chắc gì đã hạnh phúc". Tôi vẫn còn giữ sự kiêu ngạo của mình, vẫn không muốn thừa nhận rằng H. có thể hạnh phúc hơn khi không có tôi.

Một hôm, H. nhắn tin nhờ tôi trông con trai một đêm vì cô bận tiệc công ty chồng. Tôi đồng ý ngay lập tức, vì tôi cũng muốn được gần gũi con trai. Thằng bé, giờ đã lớn hơn, về nhà tôi với vẻ mặt hơi mệt mỏi, đôi mắt nó buồn rượi. Nó ăn ngoan, không quậy phá, nhưng đến khuya thì khóc nấc lên, ôm cổ tôi nói, giọng nó nghẹn ngào: "Bố ơi, con không muốn ngủ một mình. Ở nhà con có mẹ ôm…".

Chỉ một câu nói ấy đã xoáy thẳng vào tim tôi, như một nhát dao chí mạng. Tôi bật đèn, nhìn đứa trẻ nhỏ bé nằm co quắp trong chăn, và cảm thấy trống rỗng kỳ lạ. Tôi chợt nhận ra rằng, suốt 5 năm qua, tôi đã bỏ lỡ biết bao khoảnh khắc quý giá bên con. Tôi đã quá bận rộn với công việc, với những mối quan hệ vô nghĩa, mà quên đi đứa con trai bé bỏng của mình.

Tò mò, tôi hỏi thêm con trai về mẹ nó và chồng mới của H. Thằng bé kể rằng "chú" (chồng mới của H.) rất chiều con, không bao giờ ngồi bấm điện thoại mà luôn chơi ném bóng với con, thậm chí còn giả vờ thua để con vui. Rồi nó ôm cổ tôi nói, giọng nó vẫn đầy sự ngây thơ: "Nhưng con vẫn yêu bố hơn". Lời nói ấy, đơn giản nhưng lại chạm đến sâu thẳm trái tim tôi. Tôi chợt nhận ra 5 năm qua, tôi chưa từng hỏi con thích gì, cũng chưa từng hỏi H. có mệt không, có cần tôi giúp đỡ gì không. Tôi cứ nghĩ phụ nữ chỉ cần có chồng lo là đủ, rằng tiền bạc có thể bù đắp cho mọi thiếu vắng.

Tôi từng thấy H. vô dụng vì cô ấy không làm ra tiền, không có sự nghiệp lẫy lừng. Nhưng chính người phụ nữ đó, người mà tôi từng khinh thường, đã một mình nuôi con, dạy con biết lễ phép, biết thương người. Thằng bé ngoan ngoãn, lễ phép, và luôn dành tình yêu thương cho tôi, dù tôi đã không ở bên nó nhiều. Và dù sống trong biệt thự sang trọng hay nhà trọ đơn sơ, H. vẫn giữ được điều mà giờ đây tôi mới thấy – giá trị thật sự của một người mẹ, của một người phụ nữ biết yêu thương và hy sinh.

Tôi nằm thao thức đến sáng, không phải vì nhớ H., mà vì hối hận về chính bản thân mình của năm xưa: một người chồng không biết trân trọng vợ, cho đến khi cô ấy không còn là vợ nữa. Tôi nhận ra rằng không phải ai lấy được người giàu hơn mình cũng thật sự hạnh phúc, nhưng chắc chắn có những người dù đã rời đi vẫn để lại trong lòng ta một sự ân hận không thể gọi tên. Sự hối hận đó gặm nhấm tâm can tôi, khiến tôi không thể nào ngủ yên.

Tôi nhận ra rằng, tôi đã quá sai lầm khi đánh giá một con người chỉ qua vẻ bề ngoài, qua địa vị xã hội hay khả năng kiếm tiền. Tôi đã bỏ lỡ một người phụ nữ tốt, một người vợ hiền, một người mẹ tuyệt vời. Tôi đã tự tay phá hủy hạnh phúc của mình, và giờ đây, tôi phải trả giá. Cuộc sống của tôi, dù có tiền bạc, có danh vọng, nhưng lại trống rỗng và cô đơn.

Sáng hôm sau, tôi nhìn con trai đang ngủ say, lòng tôi tràn ngập sự yêu thương và hối hận. Tôi biết rằng, tôi phải thay đổi. Tôi phải trở thành một người cha tốt hơn, một người đàn ông tốt hơn. Tôi không thể quay ngược thời gian, không thể sửa chữa những sai lầm trong quá khứ, nhưng tôi có thể thay đổi tương lai.

Tôi bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho con trai. Tôi đưa con đi chơi, cùng con đọc sách, cùng con làm những điều mà trước đây tôi chưa từng làm. Tôi lắng nghe con, chia sẻ cùng con, và cố gắng bù đắp cho con những thiếu thốn về tình cảm mà tôi đã vô tình gây ra. Tôi cũng cố gắng hàn gắn mối quan hệ với H., không phải với tư cách một người chồng, mà là một người bạn, một người cha của con trai tôi.

H. đón nhận sự thay đổi của tôi một cách bình thản. Cô ấy không trách móc, không giận dữ, chỉ đơn thuần là sự chấp nhận. Cô ấy vẫn là một người phụ nữ hiền lành, nhẫn nhịn, nhưng giờ đây cô ấy đã mạnh mẽ hơn, độc lập hơn. Cô ấy đã tìm thấy hạnh phúc của mình, một hạnh phúc đích thực, không phải dựa vào tiền bạc hay địa vị.

Tôi nhìn H. hạnh phúc bên chồng mới, lòng tôi không còn sự ghen tị hay đố kỵ nữa. Thay vào đó là một sự thanh thản, một sự mãn nguyện. Tôi biết rằng, H. xứng đáng với hạnh phúc đó. Cô ấy đã từng chịu đựng quá nhiều đau khổ vì tôi, và giờ đây, cô ấy đã tìm thấy bình yên.

Cuộc hôn nhân tan vỡ đã dạy cho tôi một bài học đắt giá về giá trị của tình yêu thương, sự trân trọng và sự hiện diện. Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là những thứ vật chất xa hoa, không phải là danh vọng hay quyền lực. Hạnh phúc là được yêu thương, được trân trọng, và được ở bên những người mình yêu thương.

Tôi không còn là người đàn ông kiêu ngạo, chỉ biết khinh thường người khác nữa. Tôi đã trưởng thành hơn, hiểu biết hơn về giá trị của một con người. Tôi biết ơn H. vì đã dạy cho tôi bài học đó, dù cái giá phải trả là quá đắt.

Dù đã ly hôn, chúng tôi vẫn là bạn, là người cùng nuôi dưỡng con trai. Con trai tôi lớn lên trong tình yêu thương của cả bố và mẹ, của cả gia đình mới và gia đình cũ. Thằng bé là minh chứng cho sự tha thứ, cho sự trưởng thành của chúng tôi.

Tôi biết rằng, tôi sẽ không bao giờ có thể quay lại với H. nữa. Nhưng tôi sẽ luôn trân trọng những kỷ niệm của chúng tôi, và tôi sẽ luôn biết ơn cô ấy. Cô ấy là người phụ nữ đã giúp tôi nhận ra giá trị đích thực của cuộc sống, giá trị của một người phụ nữ, và giá trị của tình yêu thương.

Câu chuyện của tôi là một lời tự vấn sâu sắc về sự thiếu trân trọng trong hôn nhân và những bài học đắt giá về giá trị của tình yêu thương và sự hiện diện. Tôi hy vọng rằng, câu chuyện của tôi sẽ là một lời cảnh tỉnh cho những người đàn ông khác, những người đang vô tình đánh mất hạnh phúc của mình vì sự khinh thường, vì sự vô tâm. Hãy trân trọng những gì bạn đang có, trước khi quá muộn.

Tôi vẫn đang trên hành trình học hỏi và trưởng thành mỗi ngày. Nỗi hối hận về H. vẫn còn đó, nhưng nó không còn là gánh nặng nữa. Nó đã trở thành một lời nhắc nhở, một động lực để tôi sống tốt hơn, để tôi trân trọng hơn những mối quan hệ xung quanh mình. Tôi tin rằng, một ngày nào đó, tôi sẽ tìm thấy hạnh phúc thực sự, một hạnh phúc dựa trên sự chân thành, sự trân trọng, và tình yêu thương đích thực.