Min menu

Pages

Tr-ách vợ cũ ăn b-ám, 5 năm sau em lấy chồng đ-ại gi-a: Nghe con trai kể lại, tôi s-ốc và x-ấu h-ổ ê c-hề...

Năm năm sau ngày tờ giấy ly hôn được ký, tôi, Hoàng, vẫn thường tự hỏi mình, rốt cuộc thì điều gì đã giết chết cuộc hôn nhân kéo dài bảy năm của tôi và Huyền? Người ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ nguyên nhân là do Huyền quá hiền lành, nhạt nhẽo và phụ thuộc, trong khi tôi là một người đàn ông thành đạt, có tiếng nói trong xã hội và cả trong gia đình. Nhưng tận sâu thẳm trong lòng, tôi biết rõ, cuộc hôn nhân ấy chết dần mòn trong chính sự khinh thường mà tôi đã gieo rắc, từng chút một, mỗi ngày.

Tôi và Huyền kết hôn khi cả hai còn trẻ, tình yêu ban đầu cũng nồng nhiệt, nhưng rồi cuộc sống cơm áo gạo tiền, và đặc biệt là sự nghiệp của tôi ngày càng thăng tiến, đã khiến tôi thay đổi. Huyền nghỉ việc sau khi sinh con trai đầu lòng, cu Bin, và trở thành một người phụ nữ nội trợ toàn thời gian. Trong mắt tôi lúc bấy giờ, Huyền như một "khoản đầu tư không sinh lời". Cô ấy không giỏi việc nhà, không khéo léo trong giao tiếp xã giao, không biết chăm sóc bản thân và chỉ quanh quẩn với con. Tôi dần cảm thấy chán nản, mệt mỏi với cuộc sống tẻ nhạt bên một người phụ nữ mà tôi cho là không có giá trị gì ngoài việc làm vợ, làm mẹ.



Sự khinh thường của tôi dành cho Huyền ngày càng lớn. Tôi thường xuyên nói những lời khó nghe, những câu châm chọc, so sánh cô ấy với những người phụ nữ thành đạt khác mà tôi quen biết. Tôi nhớ như in một buổi tối, khi hai vợ chồng cãi vã. Huyền đã khóc rất nhiều, đôi mắt đỏ hoe, van xin tôi hãy nghĩ lại. Nhưng tôi, với sự kiêu ngạo của một người đàn ông đang ở đỉnh cao sự nghiệp, đã nói những lời cay nghiệt nhất: "Em sống bằng tiền anh, nuôi con cũng không giỏi, bản thân thì nhếch nhác, em có gì để anh còn phải trân trọng nữa?". Câu nói đó như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Huyền. Cô ấy bỗng bật cười, một nụ cười khô khốc, chua chát. Cô ấy quệt nước mắt, ánh mắt nhìn tôi không còn sự van xin hay tuyệt vọng, mà thay vào đó là sự lạnh lẽo, kiên quyết. "Đây là lần cuối cùng tôi khóc vì anh," Huyền tuyên bố, giọng cô ấy run lên nhưng đầy mạnh mẽ. Một năm sau, chúng tôi ra tòa ly hôn.

Sau ly hôn, tôi nghĩ mình đã tự giải thoát khỏi một cuộc hôn nhân tẻ nhạt. Tôi lao vào công việc, vào những mối quan hệ mới, những cuộc vui thâu đêm. Tôi muốn chứng minh rằng tôi hoàn toàn có thể sống tốt hơn, hạnh phúc hơn khi không có Huyền. Con trai tôi, cu Bin, sống với Huyền. Tôi vẫn chu cấp đầy đủ và thỉnh thoảng đến thăm con, đưa con đi chơi. Nhưng tôi chưa bao giờ thực sự dành thời gian để hiểu con, để lắng nghe con. Tôi nghĩ, chỉ cần có tiền, tôi có thể mang lại cho con tất cả.

Năm năm sau ly hôn, tôi nghe tin Huyền lấy chồng mới – một doanh nhân thành đạt, hơn cô ấy hai tuổi, có biệt thự sang trọng ở ngoại ô, và nổi tiếng là người sống tình cảm. Nghe tin ấy, trong lòng tôi trỗi dậy một cảm xúc khó tả. Vừa có chút bàng hoàng, vừa có chút ghen tị, nhưng xen lẫn cả sự khinh thường cố hữu. Tôi thầm nghĩ: "Đúng là số tốt, nhưng chắc gì đã hạnh phúc. Chắc gì người đàn ông kia đã chịu đựng được sự nhạt nhẽo của cô ta lâu dài." Tôi tự trấn an mình rằng tôi đã đúng khi rời bỏ Huyền.

Một hôm, Huyền bất ngờ nhắn tin nhờ tôi trông cu Bin một đêm vì cô ấy bận dự tiệc công ty của chồng. Tôi đồng ý ngay lập tức, một phần vì muốn gần con, một phần vì tò mò muốn biết cuộc sống của con với Huyền và người chồng mới ra sao. Cu Bin về nhà tôi với vẻ mặt hơi mệt, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn. Thằng bé ăn tối rất ngon miệng, rồi tự động đi ngủ mà không cần tôi dỗ dành nhiều. Tôi cảm thấy khá hài lòng.

Tuy nhiên, đến khuya, khi tôi đang làm việc trên máy tính, tiếng khóc nức nở của cu Bin bất ngờ vang lên từ phòng ngủ. Tôi vội vàng chạy vào, thấy thằng bé đang khóc thút thít, ôm chặt lấy gối. "Bố ơi, con không muốn ngủ một mình. Ở nhà con có mẹ ôm…", cu Bin nói, giọng thằng bé nghẹn ngào, run rẩy. Chỉ một câu nói ấy đã xoáy thẳng vào tim tôi, như một nhát dao lạnh buốt. Tôi bật đèn, nhìn đứa trẻ nhỏ bé nằm co quắp trong chăn, gương mặt đẫm nước mắt, và cảm thấy một sự trống rỗng kỳ lạ bao trùm lấy tôi.

Sự tò mò dấy lên trong tôi. Tôi khẽ vuốt tóc con, hỏi con về cuộc sống ở nhà với mẹ và "chú" (chồng mới của Huyền). Cu Bin ngây thơ kể: "Chú ấy rất chiều con, không bao giờ ngồi bấm điện thoại mà luôn chơi ném bóng với con, thậm chí còn giả vờ thua để con vui. Mỗi tối, mẹ luôn ôm con ngủ, kể chuyện cho con nghe, và chú cũng thường xoa lưng cho con." Tôi chết lặng. Từng lời nói của con trai như những mảnh ghép, từ từ hé lộ một bức tranh mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Cuối cùng, cu Bin lại ôm cổ tôi, nói: "Nhưng con vẫn yêu bố hơn."

Câu nói "con vẫn yêu bố hơn" đáng lẽ phải khiến tôi vui sướng, nhưng nó lại khiến lòng tôi quặn thắt. Tôi chợt nhận ra, 5 năm qua, tôi chưa từng hỏi con thích gì, chưa từng hỏi Huyền có mệt không, chưa từng hỏi cô ấy cảm thấy thế nào. Tôi cứ nghĩ phụ nữ chỉ cần có chồng lo là đủ, chỉ cần có tiền là đủ. Tôi đã quá tự cao, quá ích kỷ, quá vô tâm. Tôi đã bỏ lỡ biết bao nhiêu khoảnh khắc quý giá bên con, bao nhiêu cơ hội để hiểu Huyền, để trân trọng cô ấy.

Tôi nằm thao thức đến sáng, không phải vì nhớ Huyền, mà vì hối hận về chính bản thân mình của năm xưa. Tôi từng thấy Huyền vô dụng vì không làm ra tiền, không giỏi giao tiếp, nhưng chính người phụ nữ đó đã một mình nuôi con, dạy con biết lễ phép, biết thương người. Cu Bin ngoan ngoãn, lễ phép, tình cảm như vậy, tất cả là công lao của Huyền. Tôi đã khinh thường cô ấy vì cô ấy không có sự nghiệp, nhưng cô ấy lại có thứ quý giá hơn bất cứ thứ tài sản nào – một trái tim nhân hậu, một tình yêu thương vô bờ bến dành cho con.

Và dù sống trong biệt thự sang trọng hay căn nhà trọ đơn giản, Huyền vẫn giữ được điều mà giờ đây tôi mới thấy – giá trị thật sự của một người mẹ, một người phụ nữ biết yêu thương, biết hy sinh, và biết cách làm cho người khác cảm thấy được trân trọng. Tôi nhận ra rằng, không phải ai lấy được người giàu hơn mình cũng thật sự hạnh phúc, nhưng chắc chắn có những người dù đã rời đi vẫn để lại trong lòng ta một sự ân hận không thể gọi tên. Sự ân hận ấy day dứt tôi, ám ảnh tôi từng giây phút.

Sau đêm đó, cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn. Tôi không còn là người đàn ông kiêu ngạo, vô tâm như trước. Tôi bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho cu Bin. Tôi đưa con đi chơi, lắng nghe những câu chuyện của con, tìm hiểu những sở thích của con. Tôi cũng bắt đầu tham gia vào các buổi họp phụ huynh, các hoạt động ở trường của con. Tôi muốn bù đắp cho con những năm tháng mà tôi đã vô tâm bỏ lỡ.

Tôi cũng bắt đầu thay đổi cách nhìn nhận về phụ nữ, về giá trị của hôn nhân. Tôi nhận ra rằng, sự thành công trong công việc không thể bù đắp được sự đổ vỡ trong gia đình. Tiền bạc không thể mua được tình yêu thương, sự trân trọng và sự hiện diện của những người thân yêu. Tôi đã từng nghĩ mình là người mạnh mẽ, nhưng hóa ra, tôi là kẻ yếu đuối nhất khi không thể giữ gìn được hạnh phúc của chính mình.

Tôi chủ động gặp Huyền nhiều hơn, không phải để níu kéo, mà để nói lời xin lỗi, để bày tỏ sự biết ơn. Tôi xin lỗi vì đã khinh thường cô ấy, xin lỗi vì đã làm cô ấy đau khổ. Tôi cũng cảm ơn cô ấy vì đã nuôi dạy cu Bin thành một cậu bé ngoan ngoãn, tình cảm. Huyền lắng nghe tôi, ánh mắt cô ấy không còn sự oán hận, thay vào đó là sự bình thản và bao dung. Cô ấy nói rằng cô ấy đã tha thứ cho tôi, và mong tôi sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình.

Dù không thể quay lại với Huyền, nhưng tôi đã học được một bài học đắt giá về giá trị của sự trân trọng, về sự hiện diện trong tình yêu và hôn nhân. Tôi hiểu rằng, hạnh phúc không phải là tìm kiếm một người hoàn hảo, mà là học cách trân trọng những gì mình đang có, trân trọng những người đang ở bên cạnh mình. Tôi vẫn thường xuyên gặp gỡ cu Bin, và mối quan hệ giữa tôi và con ngày càng gắn bó. Tôi cũng học cách sống khiêm tốn hơn, biết lắng nghe và quan tâm đến cảm xúc của người khác.

Câu chuyện của tôi là một lời tự vấn sâu sắc về sự thiếu trân trọng trong hôn nhân và những bài học đắt giá về giá trị của tình yêu thương và sự hiện diện. Tôi đã phải trả giá bằng một cuộc hôn nhân tan vỡ và sự hối hận muộn màng để nhận ra rằng, giá trị của một người phụ nữ không nằm ở việc cô ấy có kiếm được tiền hay không, có xinh đẹp hay không, mà nằm ở chính tâm hồn cô ấy, ở tình yêu thương và sự hy sinh mà cô ấy dành cho gia đình.

Tôi hy vọng, câu chuyện của tôi sẽ là lời cảnh tỉnh cho những người đàn ông đang sống trong sự kiêu ngạo và vô tâm, để họ không phải trải qua sự hối hận muộn màng như tôi. Hãy trân trọng người phụ nữ bên cạnh bạn, hãy lắng nghe họ, yêu thương họ và hiện diện trong cuộc sống của họ. Bởi vì, có những điều, khi mất đi rồi, chúng ta sẽ không bao giờ tìm lại được nữa, và nỗi hối hận sẽ đeo bám chúng ta đến suốt cuộc đời.