Min menu

Pages

Tr-êu chọ-c gái nhà quê, thiế-u gia nhận "quả b-áo": 3 tháng sau, anh ta chế-t lặ-ng trước sự thật được ph:ơi b:ày...

Thành phố Đà Lạt mù sương, nơi những con dốc uốn lượn và mái nhà cổ kính nép mình dưới tán thông già, là điểm đến quen thuộc của tôi, Thịnh, con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn bất động sản Sông Lam. Cuộc sống của tôi từ bé đã trải đầy nhung lụa, sự nuông chiều và cả những trò tiêu khiển vô vị của một thiếu gia. Kỳ nghỉ hè năm ấy, tôi về Đà Lạt không chỉ để tránh nóng, mà còn để trốn chạy khỏi những rắc rối tình ái mà tôi tự mình tạo ra ở thành phố lớn. Tôi tin rằng, với tiền bạc và vẻ ngoài hào nhoáng, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi.

Trong một chiều lãng đãng, tôi tình cờ ghé ngang một góc chợ nhỏ, nơi những bó hoa đủ sắc màu đang khoe mình dưới ánh nắng yếu ớt. Tôi bị thu hút bởi một cô gái. Cô ấy không sắc sảo, không lộng lẫy, nhưng lại có một nét thu hút rất riêng, một vẻ đẹp giản dị mà tinh khôi. Đôi mắt cô ấy trong và lặng như nước hồ Xuân Hương mùa thu, chứa đựng một sự bình yên đến lạ lùng. Cô ấy là Linh, cô gái bán hoa ở góc chợ. Khi tôi chọn một bó hồng, cô không hề ngưỡng mộ hay tỏ vẻ xu nịnh như những cô gái khác. Cô chỉ khẽ nói, giọng đều đều, không chút biểu cảm: "Anh chọn đi. Không mặc cả đâu." Thái độ lạnh lùng, dứt khoát của Linh khiến tôi cảm thấy thú vị. Sự kiêu ngạo của tôi bị thách thức. Tôi quyết định biến việc tán tỉnh cô gái bán hoa này thành một trò tiêu khiển mới mẻ, một cách để giết thời gian trong kỳ nghỉ hè buồn tẻ.



Từ hôm đó, tôi đều đặn ra chợ mua hoa Linh bán. Ban đầu, tôi chỉ mua vài bông, cốt để chọc ghẹo, để thăm dò phản ứng của cô ấy. Tôi bịa ra đủ thứ chuyện về bản thân: nào là một sinh viên nghèo tạm nghỉ học dưỡng bệnh vì lao lực, nào là một chàng trai từng bị phản bội trong tình yêu, trái tim tan vỡ nên muốn tìm sự bình yên ở Đà Lạt. Tôi quan sát Linh, chờ đợi những biểu cảm ngạc nhiên, những lời an ủi sáo rỗng. Nhưng Linh chỉ im lặng lắng nghe, đôi khi khẽ gật đầu, thỉnh thoảng nở một nụ cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy lại ẩn chứa một điều gì đó khó nắm bắt. Nụ cười ấy, lạ thay, lại khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn cả những cuộc vui xa hoa, những bữa tiệc tùng ồn ào mà tôi từng tham gia.

Mỗi ngày, tôi lại kể thêm một câu chuyện, một tình tiết mới trong "cuộc đời bi kịch" của mình. Linh vẫn kiên nhẫn lắng nghe, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào tôi, như thể cô ấy nhìn thấu tâm can tôi. Tôi bắt đầu nhận ra, mình không chỉ đến để trêu đùa nữa. Tôi đến để được nhìn thấy nụ cười của Linh, để được nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy, để được cảm nhận sự bình yên lạ kỳ khi ở bên cô ấy. Sự gần gũi này dần dần khiến tôi cảm thấy khó chịu. Vị trí thiếu gia kiêu ngạo, đào hoa của tôi đang bị lung lay bởi một cô gái bán hoa giản dị. Nỗi sợ hãi một cảm xúc thật lòng, một sự rung động không nằm trong kịch bản trò chơi của tôi, bắt đầu nhen nhóm trong lòng.

Ba tuần sau, điều mà tôi không ngờ tới đã xảy ra. Linh chịu ngồi sau xe tôi đi dạo. Chúng tôi cùng nhau khám phá những con đường nhỏ, cùng nhau thưởng thức những món ăn vặt lề đường. Tôi nhớ như in buổi tối hôm ấy, chúng tôi ngồi ăn bánh tráng nướng nóng hổi, ngắm nhìn hồ Xuân Hương phẳng lặng dưới ánh trăng. Linh kể cho tôi nghe về cuộc sống của cô ấy: mẹ cô bị bệnh tim nhẹ, và cô vừa học đại học vừa bán hoa kiếm tiền phụ giúp gia đình. Tôi ngạc nhiên vô cùng khi biết cô ấy là sinh viên đại học. Tôi không ngờ cô gái có vẻ yếu đuối, mong manh đó lại kiên cường đến thế. Tôi lắng nghe, lòng tôi dấy lên một cảm giác ngưỡng mộ xen lẫn bối rối.

Ba tháng trôi qua nhanh chóng như một giấc mơ. Tôi giật mình nhận ra mình không còn coi đây là một "trò đùa" nữa. Mỗi sáng thức dậy, tôi đều mong đến chiều để được gặp Linh. Mỗi tối, tôi lại mong sao ngày mai đến thật nhanh. Những câu chuyện tôi bịa ra không còn là lời nói dối vô nghĩa, mà đã trở thành những lời tâm sự thật lòng, mặc dù nó được che đậy dưới vỏ bọc của một kịch bản giả tạo. Chính điều đó lại khiến tôi cảm thấy khó chịu và bất an. Sự tự ái của một thiếu gia kiêu ngạo, người luôn cho rằng mình có thể kiểm soát mọi thứ, không thể chấp nhận việc mình "thật lòng" với một cô bán hoa. Tôi sợ bị tổn thương, sợ bị cười chê, sợ đánh mất hình tượng hoàn hảo mà tôi đã cố gắng xây dựng bấy lâu nay.

Tôi quyết định phải chấm dứt trò chơi này, nhưng theo cách của một kẻ thắng cuộc, theo cách của một thiếu gia. Một tối mưa nhẹ, Đà Lạt chìm trong màn sương mờ ảo, tôi nhắn Linh ra hồ Xuân Hương để "nói chuyện nghiêm túc". Khi Linh đến, cô vẫn giản dị như mọi khi, trong chiếc áo gió cũ, đội mũ len màu nâu đã sờn. Cô đưa cho tôi một túi bánh ngọt, nói rằng mẹ cô tự tay làm. Lòng tôi chợt thắt lại. Tôi ngẩng mặt nhìn hồ, cố gắng giấu đi sự dao động trong lòng. Tôi cười nhạt, một nụ cười đầy vẻ phũ phàng và tàn nhẫn, rồi tiết lộ sự thật: "Linh à. Em biết anh là ai không? Anh không phải sinh viên nghèo. Anh là Thịnh – thiếu gia nhà Sông Lam. Từ đầu anh chỉ… đùa thôi. Chỉ là thấy em thú vị nên muốn thử xem một cô gái quê sẽ phản ứng thế nào nếu được tán tỉnh.”

Linh im lặng. Mưa bắt đầu nặng hạt, từng hạt nước lạnh lẽo rơi xuống vai áo tôi, thấm vào da thịt. Không gian xung quanh như đặc quánh lại, chỉ còn lại tiếng mưa và nhịp đập hỗn loạn trong lồng ngực tôi. Tôi chờ đợi một tiếng khóc nức nở, một lời trách móc giận dữ, một cái tát trời giáng. Nhưng không. Một lúc sau, Linh ngẩng lên. Đôi mắt cô không hề đỏ, không hề ngấn lệ. Ánh mắt cô vẫn trong veo, nhưng lại chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm, một sự thất vọng tột cùng. Cô nhìn thẳng vào tôi, giọng nói bình thản, nhưng lại như hàng ngàn mũi kim đâm vào tim tôi: "Em biết anh là ai từ lâu rồi, Thịnh. Nhưng em vẫn chọn tin vào những điều anh kể… Vì em hy vọng lần này anh không đóng kịch.” Cô nói xong, quay lưng bỏ đi. Không trách móc, không giận dữ, không rơi một giọt nước mắt. Dáng người cô nhỏ bé, gầy gò, dần khuất vào màn mưa đêm Đà Lạt.

Tôi đứng bất động dưới mưa, một cơn lạnh run người tràn qua sống lưng. Không phải vì mưa, mà vì sự trống rỗng và hối hận tột cùng đang nhấn chìm tôi. Tôi muốn gọi cô lại, muốn nói gì đó để ngăn cô lại, để giải thích, để xin lỗi. Nhưng tiếng gọi nghẹn trong cổ họng, không thể thốt thành lời. Tôi đứng đó, mặc cho mưa xối xả, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng Linh nữa. Sự kiêu ngạo của tôi đã bị nghiền nát, bởi chính sự tử tế và chân thành của cô gái mà tôi đã xem thường.

Sáng hôm sau, với đôi mắt thâm quầng vì một đêm không ngủ, tôi quay lại sạp hoa của Linh ở góc chợ. Nhưng nó đã trống trơn. Không một bó hoa nào, không một dấu vết nào của Linh. Tôi vội vàng hỏi những người bán hàng gần đó. Họ chỉ nói Linh đã đi, hình như nhận được học bổng và bay sang Hà Lan. Thông tin ấy như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi. Tôi sững người, trái tim tôi như ngừng đập.

Vài cuộc tìm kiếm gấp gáp sau đó đã hé lộ sự thật khiến tôi bàng hoàng và xấu hổ đến tột cùng. Linh không phải là cô gái quê mùa, chỉ biết bán hoa. Cô ấy là sinh viên xuất sắc ngành sinh học thực vật ở Đại học Nông Lâm Đà Lạt. Cô đã đạt học bổng 4 năm liền, thông thạo cả tiếng Anh và tiếng Pháp. Bán hoa chỉ là việc làm thêm để phụ giúp mẹ, để trang trải chi phí sinh hoạt và mua thuốc cho mẹ. Và điều quan trọng nhất, cô đã giành được học bổng toàn phần 5 năm tại Hà Lan, tin tức này đã được đăng tải trên website của trường từ cả tháng nay. Cô ấy không hề nói dối tôi bất cứ điều gì. Cô ấy chỉ im lặng, kiên cường vượt qua khó khăn, và tin tưởng vào những điều tốt đẹp, kể cả khi đó chỉ là những lời nói dối trắng trợn của tôi.

Tôi ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế đá cũ kỹ gần sạp hoa đã trống trơn của Linh. Tiếng cười nhẹ của Linh vẫn vang vọng trong đầu tôi, cùng với câu nói cuối cùng của cô ấy: "Em biết anh là ai… nhưng em vẫn chọn tin…". Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình thật thảm hại. Không phải vì bị từ chối, không phải vì mất đi một cuộc tình. Mà vì tôi đã đánh mất một người tử tế, một người chân thành, một người có giá trị hơn bất cứ thứ tài sản nào tôi đang sở hữu – chỉ vì trò đùa ngu xuẩn và lòng kiêu ngạo của bản thân. Tôi đã nhận ra giá trị của sự chân thành và hậu quả đau đớn của lòng kiêu ngạo.

Từ ngày đó, cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn. Tôi không còn là thiếu gia kiêu ngạo, hời hợt nữa. Tôi bắt đầu học cách đối diện với sự thật, với những cảm xúc chân thật của mình. Tôi giảm bớt những cuộc vui vô bổ, tập trung vào công việc kinh doanh của gia đình, nhưng không phải để tìm kiếm danh vọng mà để tạo ra những giá trị thật sự. Tôi cũng bắt đầu tham gia các hoạt động từ thiện, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn, những mảnh đời mà trước đây tôi chưa bao giờ bận tâm.

Nỗi hối hận về Linh vẫn đeo bám tôi, nhưng nó cũng là động lực để tôi trở thành một người tốt hơn. Tôi không biết liệu có ngày nào đó tôi sẽ gặp lại Linh không. Nhưng tôi tin rằng, bài học mà cô ấy đã dạy cho tôi về sự chân thành và tử tế sẽ theo tôi suốt cuộc đời. Cuộc đời của một thiếu gia kiêu ngạo đã kết thúc, thay vào đó là một con người mới, biết trân trọng những giá trị đích thực, biết sống với lòng biết ơn và sự khiêm nhường. Tôi hiểu rằng, hạnh phúc không nằm ở tiền bạc hay địa vị, mà nằm ở cách chúng ta đối xử với nhau, ở sự chân thành mà chúng ta dành cho những người xung quanh.