Min menu

Pages

3 tháng sau màn tr-êu đ-ùa: Thiếu gia bà-ng ho-àng nhận ra mình đã m-ắc b-ẫy, và sự thật về cô gái nông thôn khiến anh ta ch-ết lặ-ng...

Những ngày hè oi ả ở Sài Gòn luôn khiến tôi, Thịnh, con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn bất động sản Sông Lam, cảm thấy ngột ngạt. Hàng ngày, tôi chìm đắm trong những cuộc họp vô nghĩa, những buổi tiệc xa hoa, và những rắc rối tình ái không hồi kết. Để thoát khỏi tất cả, tôi quyết định lên Đà Lạt nghỉ hè. Tôi muốn tìm một nơi yên bình để tĩnh tâm, để quên đi những áp lực của cuộc sống thượng lưu. Tôi không ngờ rằng, chuyến đi này lại thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi.

Tại Đà Lạt, tôi gặp Linh – một cô gái bán hoa ở góc chợ nhỏ. Cô ấy không sắc sảo, không rực rỡ như những người phụ nữ mà tôi từng gặp. Nhưng cô ấy có một nét thu hút lạ kỳ, đôi mắt trong và lặng như nước hồ Xuân Hương, phản chiếu một sự bình yên đến lạ. Tôi bước đến sạp hoa của cô ấy, định mua một bó hồng. Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt cô ấy không hề ngưỡng mộ hay ngạc nhiên trước vẻ ngoài sang trọng của tôi. Cô ấy chỉ nói, giọng cô ấy nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: "Anh chọn đi. Không mặc cả đâu."



Thái độ lạnh lùng, dứt khoát của Linh khiến tôi cảm thấy thú vị. Trong thế giới của tôi, phụ nữ luôn vây quanh, tìm cách lấy lòng tôi. Nhưng Linh lại khác. Cô ấy không quan tâm đến tiền bạc hay địa vị của tôi. Cô ấy chỉ quan tâm đến việc bán hoa, đến cuộc sống bình dị của mình. Sự độc lập và kiên cường của cô ấy đã đánh thức một điều gì đó trong tôi, một thứ cảm xúc mà tôi chưa từng trải nghiệm. Tôi quyết định biến việc tán tỉnh cô thành một trò tiêu khiển, một thử thách để xem cô gái này có khác biệt thật không.

Từ hôm đó, tôi đều đặn ra chợ mua hoa Linh bán. Ban đầu, tôi chỉ đến để chọc ghẹo cô ấy, để xem phản ứng của cô ấy. Tôi bịa ra những câu chuyện về việc mình là sinh viên nghèo, tạm nghỉ học dưỡng bệnh, hay từng bị phản bội trong tình yêu, để xem cô ấy có tin không. Tôi muốn xem liệu cô gái này có dễ dàng bị lừa gạt bởi những lời nói dối ngọt ngào của tôi không. Nhưng dần dần, việc ra chợ mua hoa Linh bán đã trở thành một thói quen không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.

Linh chỉ im lặng lắng nghe những câu chuyện của tôi, đôi khi cô ấy chỉ cười nhẹ. Nụ cười ấy, đơn giản và trong sáng, lại khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn cả những cuộc vui xa hoa, những bữa tiệc ồn ào ở thành phố. Tôi bắt đầu cảm thấy một sự bình yên lạ kỳ mỗi khi ở bên cô ấy. Tôi không còn cảm thấy áp lực, không còn phải đeo mặt nạ. Tôi có thể là chính mình, một con người bình thường, không phải là thiếu gia Thịnh của tập đoàn Sông Lam.

Ba tuần sau, Linh chịu ngồi sau xe tôi đi dạo. Chúng tôi cùng nhau ăn bánh tráng nướng, ngắm hồ Xuân Hương lúc hoàng hôn buông xuống. Cô ấy kể cho tôi nghe về mẹ cô ấy bị bệnh tim nhẹ và việc cô ấy vừa học đại học vừa bán hoa kiếm tiền. Tôi không ngờ cô gái có vẻ yếu đuối đó lại kiên cường đến thế. Linh không than vãn, không kể lể về những khó khăn mà cô ấy đang phải đối mặt. Cô ấy chỉ nói về những ước mơ của mình, về những dự định trong tương lai. Tôi nhìn cô ấy, và lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy một sự ngưỡng mộ thật sự dành cho một người phụ nữ.

Ba tháng trôi qua nhanh chóng như một giấc mơ. Tôi giật mình nhận ra mình không còn coi đây là "trò đùa" nữa. Tôi đã thật lòng với Linh. Tôi nhớ những buổi sáng sớm cùng cô ấy ra chợ, nhớ mùi hương hoa quyện vào không khí lạnh se của Đà Lạt. Tôi nhớ những buổi tối cùng cô ấy ngồi bên hồ, ngắm trăng, nghe tiếng gió thổi qua hàng thông. Tôi đã yêu Linh. Nhưng chính điều đó lại khiến tôi khó chịu, một sự tự ái của một thiếu gia giàu có lại trỗi dậy trong tôi.

Tôi không thể chấp nhận việc mình "thật lòng" với một cô bán hoa. Tôi đã quen với việc kiểm soát mọi thứ trong cuộc sống của mình, quen với việc mọi thứ phải theo ý tôi. Nhưng với Linh, tôi cảm thấy mình không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Tôi sợ hãi. Sợ hãi sự thay đổi trong tôi, sợ hãi một tình yêu không môn đăng hộ đối. Tôi không muốn thừa nhận rằng mình đã yêu một cô gái bình thường, không có gia thế, không có danh vọng. Tôi muốn thoát khỏi cảm giác này, muốn thoát khỏi sự ràng buộc của tình yêu.

Một tối mưa nhẹ, tôi nhắn Linh ra hồ Xuân Hương để "nói chuyện nghiêm túc". Tôi đã chuẩn bị sẵn những lời nói dối, những lời biện minh để kết thúc trò đùa này. Khi Linh đến, cô ấy vẫn mặc chiếc áo gió cũ, đội mũ len màu nâu quen thuộc, đơn giản nhưng lại toát lên một vẻ đẹp bình dị. Cô ấy đưa cho tôi một túi bánh ngọt do mẹ cô ấy tự tay làm. "Mẹ em bảo anh thích ăn bánh này." Cô ấy nói, giọng cô ấy ấm áp.

Tôi ngẩng mặt nhìn hồ, cười nhạt và phũ phàng tiết lộ sự thật: "Linh à. Em biết anh là ai không? Anh không phải sinh viên nghèo. Anh là Thịnh – thiếu gia nhà Sông Lam. Từ đầu anh chỉ… đùa thôi. Chỉ là thấy em thú vị nên muốn thử xem một cô gái quê sẽ phản ứng thế nào nếu được tán tỉnh.” Tôi nói, giọng tôi lạnh lùng, tàn nhẫn, cố tình làm tổn thương cô ấy. Tôi muốn cô ấy khóc, muốn cô ấy trách móc tôi, để tôi có thể cảm thấy mình không có lỗi.

Linh im lặng. Mưa bắt đầu nặng hạt, những hạt mưa lạnh buốt như những nhát dao đâm vào tim tôi. Một lúc sau, cô ấy ngẩng lên, đôi mắt cô ấy không hề đỏ, không hề có một giọt nước mắt nào. Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, và nói một câu khiến tôi chết lặng, như một tiếng sét đánh ngang tai: "Em biết anh là ai từ lâu rồi, Thịnh. Nhưng em vẫn chọn tin vào những điều anh kể… Vì em hy vọng lần này anh không đóng kịch.” Cô ấy nói xong, quay lưng bỏ đi. Không trách móc, không giận dữ, không rơi một giọt nước mắt nào. Chỉ có sự im lặng đầy đau đớn, sự im lặng mà tôi sẽ không bao giờ quên.

Tôi đứng bất động, một cơn lạnh tràn qua sống lưng. Tôi muốn gọi cô lại, muốn nói gì đó, muốn xin lỗi cô ấy, muốn giải thích rằng tôi đã thật lòng yêu cô ấy. Nhưng tiếng gọi nghẹn trong cổ họng tôi. Tôi cảm thấy mình thật hèn hạ, thật yếu đuối. Tôi đã dùng những lời nói dối để đùa giỡn với tình cảm của một người con gái chân thành, và giờ đây, tôi đã phải trả giá.

Sáng hôm sau, tôi quay lại sạp hoa của Linh, nhưng nó đã trống trơn. Hỏi những người bán hàng gần đó, họ chỉ nói Linh đã đi, hình như nhận học bổng và bay sang Hà Lan. Lòng tôi quặn thắt. Cô ấy đã đi thật rồi. Tôi đã đánh mất cô ấy.

Tôi lập tức quay về Sài Gòn, huy động tất cả các mối quan hệ để tìm kiếm thông tin về Linh. Sau vài cuộc tìm kiếm, tôi mới biết Linh là sinh viên xuất sắc ngành sinh học thực vật ở Đại học Nông Lâm Đà Lạt. Cô đã đạt học bổng 4 năm liền, thông thạo tiếng Anh và Pháp. Bán hoa chỉ là việc làm thêm phụ giúp mẹ. Và điều đáng kinh ngạc hơn cả, cô ấy đã giành được học bổng toàn phần 5 năm tại Hà Lan, tin tức đã đăng trên website trường cả tháng nay.

Tôi ngồi lặng trên ghế đá gần sạp hoa cũ của Linh, lòng tôi nặng trĩu. Tiếng cười nhẹ của Linh vẫn vang trong đầu tôi, cùng với câu nói cuối cùng của cô: "Em biết anh là ai… nhưng em vẫn chọn tin…". Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình thật thảm hại. Không phải vì bị từ chối tình yêu, mà vì đánh mất một người tử tế, một người chân thành – chỉ vì trò đùa ngu xuẩn của bản thân. Tôi đã nhận ra giá trị của sự chân thành và hậu quả của lòng kiêu ngạo.

Tôi không thể chấp nhận được sự thật rằng mình đã bỏ lỡ một người phụ nữ tuyệt vời như Linh. Tôi đã quá kiêu ngạo, quá tự mãn, đến nỗi không nhận ra giá trị của cô ấy. Tôi đã dùng tiền bạc và địa vị để đùa giỡn với tình cảm của cô ấy, và cuối cùng, tôi đã phải trả giá. Nỗi ân hận cứ thế gặm nhấm tâm can tôi, khiến tôi không thể nào ngủ yên.

Từ ngày đó, tôi thay đổi hoàn toàn. Tôi không còn là thiếu gia kiêu ngạo, chỉ biết ăn chơi trác táng nữa. Tôi tập trung vào công việc, cố gắng phát triển tập đoàn, nhưng không còn chạy theo danh vọng hay tiền bạc một cách mù quáng. Tôi học cách sống chân thành hơn, tử tế hơn với mọi người. Tôi tham gia vào các hoạt động thiện nguyện, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Tôi muốn bù đắp cho những lỗi lầm mà tôi đã gây ra.

Tôi vẫn thường xuyên về Đà Lạt, đến sạp hoa cũ của Linh. Tôi ngồi đó, nhìn ngắm khung cảnh quen thuộc, và nhớ về cô ấy. Tôi hy vọng một ngày nào đó, tôi sẽ gặp lại Linh, để nói với cô ấy lời xin lỗi chân thành nhất, và để nói với cô ấy rằng tôi đã thay đổi, rằng tôi đã học được bài học đắt giá về sự chân thành.

Năm năm sau, tôi nhận được tin từ một người bạn ở Hà Lan. Linh đã tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc, và cô ấy đang làm việc tại một viện nghiên cứu khoa học lớn. Tôi quyết định bay sang Hà Lan, muốn gặp lại cô ấy. Lòng tôi tràn ngập sự hồi hộp xen lẫn chút sợ hãi. Sợ hãi cô ấy sẽ từ chối gặp tôi, sợ hãi cô ấy vẫn còn giận tôi.

Tôi đứng trước cửa viện nghiên cứu, nhìn thấy Linh bước ra. Cô ấy vẫn xinh đẹp như ngày nào, nhưng giờ đây, cô ấy toát lên một vẻ trưởng thành, tự tin. Tôi bước đến, gọi tên cô ấy. Linh quay lại, ánh mắt cô ấy đầy sự ngạc nhiên. "Thịnh?" Cô ấy nói, giọng cô ấy khẽ run.

Tôi nhìn Linh, đôi mắt tôi ướt đẫm nước mắt. "Linh à, anh xin lỗi. Anh xin lỗi vì tất cả. Anh đã sai rồi. Anh đã quá kiêu ngạo, quá ngu xuẩn. Anh đã đánh mất em." Tôi nói, giọng tôi nghẹn lại. Linh im lặng. Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt cô ấy đầy sự thấu hiểu.

Cô ấy mỉm cười, một nụ cười hiền hậu, ấm áp. "Em biết anh đã thay đổi. Em cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều. Những gì đã qua, hãy để nó là quá khứ." Cô ấy nói. Lời nói của Linh như một liều thuốc an ủi, giúp tôi trút bỏ gánh nặng trong lòng.

Chúng tôi ngồi lại với nhau, kể cho nhau nghe về cuộc sống của mỗi người trong những năm qua. Tôi kể cho Linh nghe về sự thay đổi của tôi, về những gì tôi đã học được. Linh kể cho tôi nghe về những thành công của cô ấy trong học tập và công việc. Chúng tôi nhận ra rằng, dù đã xa cách bao nhiêu năm, tình cảm giữa chúng tôi vẫn còn đó, vẫn mãnh liệt như ngày nào.

Cuối cùng, tôi quyết định cầu hôn Linh. Tôi không còn là thiếu gia kiêu ngạo của ngày xưa nữa. Tôi là một người đàn ông trưởng thành, một người đàn ông biết trân trọng giá trị của tình yêu và sự chân thành. Linh mỉm cười, và gật đầu đồng ý.

Chúng tôi trở về Việt Nam, tổ chức một đám cưới giản dị, ấm cúng, chỉ có gia đình và những người bạn thân thiết. Tôi không còn quan tâm đến danh vọng hay tiền bạc nữa. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, hạnh phúc bên Linh, người phụ nữ đã dạy cho tôi bài học đắt giá về sự chân thành và tử tế.

Thịnh, từ một thiếu gia kiêu ngạo, đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, một người chồng yêu vợ, một người biết trân trọng những giá trị đích thực của cuộc sống. Anh ấy đã tìm thấy hạnh phúc đích thực của mình, không phải ở đỉnh cao của sự nghiệp, mà ở trong vòng tay của người phụ nữ mà anh ấy yêu thương, người đã dạy cho anh ấy bài học về sự chân thành và lòng tử tế.

Và Linh, cô gái kiên cường, đã tìm thấy tình yêu đích thực của mình, một tình yêu không dựa vào tiền bạc hay địa vị, mà dựa vào sự chân thành và thấu hiểu. Cô ấy đã tha thứ cho Thịnh, và cùng anh xây dựng một cuộc sống mới, một cuộc sống đầy ắp tình yêu thương và hạnh phúc.