Min menu

Pages

T-hiếu gi-a nhà gi-àu giả vờ t-án t-ỉnh cô gái nông thôn , 3 tháng sau, anh ta nhận k-ết đ-ắng và một sự thật kh-ông ng-ờ hé lộ...

Thịnh, cái tên đã trở thành biểu tượng của sự kiêu ngạo, của quyền lực và xa hoa trong giới thượng lưu. Là con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn bất động sản Sông Lam, cuộc đời Thịnh trải đầy nhung lụa từ khi còn trong nôi. Anh lớn lên trong sự nuông chiều, trong những lời tâng bốc, và một cách tự nhiên, sự kiêu ngạo đã trở thành một phần không thể tách rời trong con người anh. Mùa hè năm ấy, để tránh cái nóng như đổ lửa của thành phố và cả những rắc rối tình ái bủa vây, Thịnh quyết định về Đà Lạt nghỉ dưỡng.

Giữa lòng Đà Lạt mơ mộng, tại một góc chợ nhỏ, Thịnh đã gặp Linh. Cô gái bán hoa với vẻ ngoài giản dị, không sắc sảo nhưng lại có một nét thu hút kỳ lạ. Đôi mắt Linh trong veo, lặng như mặt nước hồ, ẩn chứa một sự bình yên mà Thịnh chưa từng thấy ở bất kỳ cô gái nào anh từng quen. Khi Thịnh bước đến mua hoa, anh đã quen với những ánh mắt ngưỡng mộ, những lời nói ngọt ngào. Nhưng Linh thì khác. Cô chỉ nhìn anh một cách bình thản, khẽ nói: “Anh chọn đi. Không mặc cả đâu.” Thái độ lạnh lùng, dứt khoát của Linh khiến Thịnh cảm thấy thú vị. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh: biến việc tán tỉnh cô gái bán hoa này thành một trò tiêu khiển, một thử thách để xem cô sẽ phản ứng thế nào.



Từ hôm đó, Thịnh đều đặn ra chợ mua hoa của Linh. Ban đầu, anh chỉ đến để chọc ghẹo, để tận hưởng cái cảm giác “trên cơ” một cô gái nhà quê. Nhưng dần dà, việc mua hoa của Linh đã trở thành một thói quen khó bỏ. Mỗi ngày, anh lại bịa ra những câu chuyện khác nhau về cuộc đời mình: lúc thì là một sinh viên nghèo tạm nghỉ học để dưỡng bệnh, lúc lại là một chàng trai từng bị phản bội trong tình yêu, mang trong lòng vết sẹo sâu đậm. Linh chỉ im lặng lắng nghe, đôi khi khẽ cười nhẹ. Nụ cười ấy, giản dị mà thanh thoát, lại khiến Thịnh cảm thấy dễ chịu hơn cả những cuộc vui xa hoa, những bữa tiệc ồn ào anh vẫn thường tham gia.

Càng tiếp xúc với Linh, Thịnh càng bị cuốn hút bởi sự chân thành, mộc mạc của cô. Cô không đòi hỏi, không phán xét, chỉ lắng nghe anh một cách kiên nhẫn. Sự bình yên toát ra từ Linh như một liều thuốc xoa dịu tâm hồn vốn nhiều hỗn loạn của Thịnh. Anh bắt đầu cảm thấy có một sự kết nối lạ kỳ với cô gái bán hoa này, một sự kết nối mà anh chưa từng trải nghiệm với bất kỳ ai trong giới thượng lưu.

Ba tuần sau, Linh chịu ngồi sau xe anh đi dạo. Họ cùng nhau khám phá Đà Lạt, ăn những món ăn vặt bình dị như bánh tráng nướng, ngắm nhìn hồ Xuân Hương phẳng lặng dưới ánh trăng. Linh kể cho anh nghe về cuộc sống của cô, về người mẹ bị bệnh tim nhẹ, và việc cô phải vừa học đại học vừa bán hoa kiếm tiền. Thịnh không ngờ rằng cô gái tưởng chừng yếu đuối, mong manh đó lại kiên cường đến thế. Cô không than vãn, không oán trách số phận, chỉ kể một cách bình thản về những khó khăn mình đã trải qua. Sự mạnh mẽ thầm lặng của Linh khiến Thịnh bắt đầu nhìn cô bằng một ánh mắt khác, ánh mắt của sự ngưỡng mộ và tôn trọng.

Ba tháng trôi qua nhanh chóng như một giấc mơ. Thịnh giật mình nhận ra rằng cái mà anh khởi đầu là “trò đùa” giờ đây đã không còn là trò đùa nữa. Anh đã dành trọn ba tháng hè để ở bên Linh, để lắng nghe cô, để cảm nhận sự bình yên mà cô mang lại. Một cảm xúc lạ lẫm, ấm áp len lỏi vào trái tim anh. Anh biết, anh đã thực sự có tình cảm với cô gái bán hoa này. Nhưng chính điều đó lại khiến anh khó chịu, khiến sự tự ái của một thiếu gia kiêu ngạo trỗi dậy mạnh mẽ. Anh không thể chấp nhận việc mình “thật lòng” với một cô gái bán hoa, một cô gái không môn đăng hộ đối, không cùng đẳng cấp với anh. Cái tôi quá lớn đã che mờ lý trí anh.

Một tối mưa nhẹ, Thịnh nhắn Linh ra hồ để “nói chuyện nghiêm túc”. Anh muốn chấm dứt mọi chuyện, muốn rũ bỏ cảm xúc đang lớn dần trong lòng mình. Khi Linh đến, cô vẫn trong chiếc áo gió cũ sờn, đội chiếc mũ len màu nâu quen thuộc. Cô không quên đưa cho anh một túi bánh ngọt do mẹ cô tự tay làm, vẫn còn ấm nóng, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ. “Mẹ em bảo anh thích bánh này lắm, nên mẹ làm riêng cho anh đấy.” Lời nói của Linh, cử chỉ quan tâm ấy, như một nhát dao cứa vào tim Thịnh. Anh cảm thấy tội lỗi, cảm thấy mình thật hèn hạ.

Thịnh ngẩng mặt nhìn mặt hồ Xuân Hương phẳng lặng dưới màn mưa, không dám đối diện với ánh mắt Linh. Anh cười nhạt, một nụ cười đầy phũ phàng và cay đắng, rồi buông ra những lời lẽ tàn nhẫn nhất mà anh có thể nghĩ ra: “Linh à. Em biết anh là ai không? Anh không phải sinh viên nghèo. Anh là Thịnh – thiếu gia nhà Sông Lam. Từ đầu anh chỉ… đùa thôi. Chỉ là thấy em thú vị nên muốn thử xem một cô gái quê sẽ phản ứng thế nào nếu được tán tỉnh.” Từng lời nói của anh như những mũi dao đâm thẳng vào trái tim Linh, và cũng đâm thẳng vào chính lương tâm anh.

Linh im lặng. Mưa bắt đầu nặng hạt hơn, hòa cùng tiếng nấc nghẹn ngào đang trào dâng trong lòng Thịnh. Một lúc sau, cô ngẩng lên, đôi mắt trong veo của cô không hề đỏ, không hề vương một giọt nước mắt nào. Cô nhìn thẳng vào mắt Thịnh, và nói một câu khiến anh chết lặng, khiến toàn thân anh run lên bần bật: “Em biết anh là ai từ lâu rồi, Thịnh. Em cũng biết anh không phải sinh viên nghèo, không phải người gặp nạn tình ái gì cả.”

“Nhưng em vẫn chọn tin vào những điều anh kể… Vì em hy vọng lần này anh không đóng kịch.” Cô nói xong, quay lưng bỏ đi. Bước chân cô nhẹ nhàng, dứt khoát, không một chút do dự, không một chút quay đầu. Không trách móc, không giận dữ, không oán hận, và không rơi một giọt nước mắt nào. Chính sự bình thản, kiên cường đến lạ lùng ấy của Linh đã khiến Thịnh hoàn toàn sụp đổ. Anh muốn gọi cô lại, muốn nói gì đó, muốn xin lỗi, nhưng tiếng gọi nghẹn trong cổ họng, không thể thốt thành lời.

Thịnh đứng bất động dưới mưa, một cơn lạnh tràn qua sống lưng, không phải vì cái lạnh của Đà Lạt, mà vì cái lạnh lẽo của nỗi ân hận đang gặm nhấm tâm hồn anh. Anh đã tự tay đánh mất một điều quý giá, chỉ vì sự kiêu ngạo và trò đùa ngu xuẩn của mình. Sáng hôm sau, anh quay lại sạp hoa cũ của Linh, nhưng nó đã trống trơn. Hỏi những người bán hàng gần đó, họ chỉ nói Linh đã đi, hình như nhận được học bổng và bay sang Hà Lan.

Thịnh sững người. Anh lập tức quay về khách sạn, tìm kiếm thông tin về Linh. Sau vài cuộc tìm kiếm vội vã, anh mới bàng hoàng biết được sự thật: Linh không phải là một cô gái bán hoa bình thường. Cô là sinh viên xuất sắc ngành sinh học thực vật của Đại học Nông Lâm Đà Lạt, đã đạt học bổng 4 năm liền, thông thạo cả tiếng Anh và tiếng Pháp. Việc bán hoa chỉ là công việc làm thêm để phụ giúp mẹ trang trải cuộc sống và chữa bệnh. Cô đã giành được học bổng toàn phần 5 năm tại một trường đại học danh tiếng ở Hà Lan, và tin tức này đã được đăng tải trên website của trường cô từ cả tháng nay.

Thịnh ngồi lặng trên chiếc ghế đá lạnh lẽo gần sạp hoa cũ. Tiếng cười nhẹ của Linh vẫn vang vọng trong đầu anh, cùng với câu nói cuối cùng của cô: “Em biết anh là ai… nhưng em vẫn chọn tin…”. Lần đầu tiên trong đời, Thịnh thấy mình thật thảm hại, thật nhỏ bé. Không phải vì bị từ chối, mà vì anh đã đánh mất một người con gái tử tế, tài năng và đầy nghị lực – chỉ vì trò đùa ngu xuẩn của chính bản thân mình, vì cái tôi kiêu ngạo đã che mờ lý trí và lương tâm anh.

Thịnh trở về thành phố với một trái tim nặng trĩu. Anh không còn quan tâm đến những cuộc vui xa hoa, những bữa tiệc tùng. Anh bắt đầu thay đổi, từ bỏ sự kiêu ngạo, học cách sống chân thành và tử tế hơn. Anh dành thời gian suy ngẫm về những giá trị thực sự trong cuộc sống, về tình yêu, sự tôn trọng và lòng bao dung. Mặc dù không thể tìm lại Linh, nhưng bài học mà cô đã dạy anh sẽ theo anh suốt cuộc đời.

Nhiều năm sau, Thịnh trở thành một doanh nhân thành đạt, nhưng anh không còn là thiếu gia kiêu ngạo ngày nào. Anh thành lập một quỹ học bổng dành cho những sinh viên nghèo vượt khó, đặc biệt là những sinh viên có hoàn cảnh tương tự Linh. Anh luôn nhớ về Linh, về nụ cười của cô, về câu nói cuối cùng của cô. Mặc dù không có một kết thúc lãng mạn như những câu chuyện cổ tích, nhưng chính cuộc gặp gỡ định mệnh với Linh đã biến Thịnh từ một thiếu gia kiêu ngạo thành một người đàn ông trưởng thành, biết trân trọng giá trị của sự chân thành và tử tế. Bài học đó, đối với anh, còn quý giá hơn bất kỳ tài sản nào.