Min menu

Pages

Thấy nhân viên ngày nào cũng l/ặng l/ẽ mang cơm th/ừa về nhà, chủ tịch l/én theo dõi và phát hiện sự thật khiến ông ngh/ẹn ng/ào không nói nên lời…

Cô nhân viên ấy – Linh – chẳng bao giờ nổi bật giữa văn phòng đông đúc. Ngày nào cũng vậy, cô đến sớm nhất, lặng lẽ dọn dẹp văn phòng trước khi mọi người đến, rồi ngồi vào góc bàn làm việc quen thuộc. Không ai để ý nhiều đến Linh, cô ít nói, ít cười, sống thu mình và chẳng bao giờ tham gia các buổi tụ họp công ty.

Mỗi trưa, trong lúc các đồng nghiệp túm tụm lại ăn trưa, tám chuyện rôm rả, Linh luôn ăn thật nhanh, chỉ một hộp cơm nhỏ mang từ nhà. Khi mọi người ăn xong, thức ăn thừa chưa đụng tới, Linh lại lặng lẽ gom góp một ít cho vào hộp nhựa, rồi giấu kín vào túi vải. Không ai hỏi, cô cũng chẳng giải thích.


Chủ tịch Hoàng – người đàn ông tuổi ngoài năm mươi, nghiêm khắc và ít biểu lộ cảm xúc – vô tình nhìn thấy hành động ấy vài lần qua camera nội bộ. Ban đầu ông cảm thấy khó chịu, nghĩ rằng nhân viên tham lam, cố tình mang đồ công ty về. Nhưng có điều gì đó trong sự lặng lẽ ấy khiến ông không thể rời mắt.

Tò mò lẫn chút nghi ngờ, ông quyết định theo dõi. Một buổi chiều, khi Linh vừa kết thúc ca làm, ông lái xe theo sau cô. Đường về nhà cô quanh co, dẫn đến một khu trọ cũ kỹ nằm nép mình trong hẻm nhỏ. Cô bước vào căn phòng trọ ẩm thấp, ánh đèn mờ nhòe, và ông nhìn thấy cánh cửa khép hờ.

Qua khe cửa, ông thấy Linh đặt hộp cơm lên bàn, gọi khẽ: “Ông ơi, cháu về rồi, có cơm đây.” Một cụ già gầy guộc, run run bước ra, nở nụ cười không răng: “Cảm ơn cháu… hôm nay có món cá cháu thích nhất rồi…”

Ông Hoàng chết lặng.

Hóa ra, cô bé ấy mang cơm về không phải cho mình, mà cho ông ngoại già yếu – người duy nhất còn lại trong gia đình. Linh mất cả bố lẫn mẹ trong một vụ tai nạn khi còn học đại học, và ông ngoại – dù đã ngoài tám mươi – vẫn còng lưng đi lượm ve chai để nuôi cháu ăn học. Giờ cô đi làm, thì đến lượt cô nuôi lại ông.

Linh từng đạt học bổng, từng là sinh viên xuất sắc, nhưng cô gác lại ước mơ vì không thể theo đuổi sự nghiệp khi ông ngoại lâm bệnh. Cô chấp nhận làm nhân viên tạp vụ trong công ty, không danh phận, không tiền bạc, chỉ để có thu nhập ổn định, có thời gian chăm ông.

Chủ tịch Hoàng ngồi yên trong xe, bàn tay siết chặt vô lăng. Ông nhớ lại mình từng có một đứa con gái trạc tuổi Linh, nhưng cô bé đã qua đời sau khi phát hiện bệnh ung thư. Linh gợi lại hình ảnh con gái trong ông – dịu dàng, kiên cường, và đầy trách nhiệm với người thân.

Hôm sau, ông gọi Linh lên phòng. Cô lo lắng, mắt nhìn xuống sàn, tay nắm chặt vạt áo. “Tôi… có làm gì sai không ạ?”

“Không,” ông dịu giọng – điều mà chưa ai ở công ty từng thấy. “Tôi muốn hỏi… em có muốn thử sức ở vị trí khác không? Tôi nghĩ em xứng đáng được nhiều hơn.”

Linh ngẩng đầu lên, đôi mắt rưng rưng. “Cháu… cháu chỉ muốn có công việc ổn định, đủ tiền mua thuốc cho ông. Cháu không dám mơ xa hơn đâu ạ.”

Ông Hoàng lặng người. Một lần nữa, lòng tốt của cô khiến ông chạnh lòng. Ông quyết định sắp xếp cho Linh làm thư ký văn phòng – vị trí nhàn hơn, lương cao hơn, vẫn đủ thời gian về chăm ông ngoại. Không chỉ thế, ông còn ngầm cho người gửi tiền thuốc đến hàng tháng dưới tên “Quỹ hỗ trợ nội bộ”.

Linh không biết gì về điều đó. Cô chỉ thấy dạo gần đây cuộc sống dễ thở hơn, thuốc cho ông không còn phải mua nhỏ giọt. Nhưng có điều lạ, mỗi khi cô bước vào thang máy, ông Hoàng đều khẽ gật đầu, nở nụ cười rất nhẹ – điều cô chưa từng thấy từ một người lãnh đạo vốn lạnh lùng.

Một ngày nọ, ông ngoại Linh lên cơn đau nặng giữa đêm. Không đủ tiền xe cấp cứu, cô bế ông chạy bộ đến trạm y tế gần nhất. Trong cơn tuyệt vọng, cô gọi cho một số máy lạ mà bác sĩ đưa – bảo rằng người đó có thể giúp.

Đó là ông Hoàng.

Ông xuất hiện chỉ trong vòng 10 phút, tự lái xe đến chở hai ông cháu đến bệnh viện lớn, thu xếp mọi chi phí. Trong phòng cấp cứu, Linh ngồi bên hành lang, hai tay run lẩy bẩy, miệng không ngừng lẩm bẩm “Xin ông đừng bỏ cháu…”

Ông Hoàng ngồi cạnh, đặt tay lên vai cô. “Cháu đã gồng gánh một mình đủ lâu rồi. Từ giờ, cứ để bác giúp thêm một tay.”

Hôm sau, Linh được nghỉ phép có lương hai tuần để chăm ông ngoại, theo chính sách đặc biệt mới mà công ty vừa ban hành. Không ai ngờ chính cô là lý do cho sự thay đổi ấy.

Khi ông ngoại khỏe lại, Linh bất ngờ nhận được một bức thư. Đó là thư tay từ ông Hoàng. Trong thư, ông kể về con gái đã mất, về khoảng trống trong tim mình, và lý do ông âm thầm giúp đỡ cô. Cuối thư, ông viết: “Cháu không chỉ là một nhân viên tốt – cháu còn là người khiến bác nhớ rằng lòng nhân hậu vẫn tồn tại giữa những bộn bề toan tính.”

Linh rơi nước mắt. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô thấy tim mình ấm lên, không còn đơn độc trong hành trình trưởng thành.

Hai năm sau, Linh trở thành trưởng bộ phận hành chính nhân sự, tiếp quản những việc ông Hoàng từng làm. Ông về hưu, sống bình yên trong một căn nhà ven sông. Thỉnh thoảng, ông nhận được thư Linh gửi kèm ảnh – cô và ông ngoại đang chăm vườn nhỏ sau nhà.

Mỗi bức ảnh đều có nụ cười – thứ mà ông Hoàng tin rằng, chính ông cũng đã góp phần mang lại.