Min menu

Pages

Cậu bé đánh giày ng/hèo nhặt được tấm ảnh mà vị chủ tịch vô tình làm rơi, ng/ơ ng/ác hỏi: "Sao chú lại có hình của mẹ con?" Câu hỏi ng/ây t/hơ khiến ông l/ặng ng/ười. Và khi sự thật về thâ/n ph/ận cậu bé được ph/ơi bà/y, ông không kìm được x/úc đ/ộng, ò/a lên khóc...

 Chiều muộn, con phố nhỏ rì rào tiếng gió. Cậu bé đánh giày độ mười tuổi, dáng người gầy gò, áo sơ mi bạc màu, đôi mắt nâu sáng ngời bất chấp lớp bụi bặm bám trên má. Em lom khom giữa vỉa hè, cần mẫn đánh từng đôi giày, miệng khẽ ngân nga khúc nhạc không lời. Người qua đường vội vã chẳng mấy ai để tâm, nhưng cậu bé vẫn kiên nhẫn, như thể mỗi đôi giày là một cơ hội nhỏ để tồn tại.

Một chiều như thế, khi đang thu dọn đồ nghề, ánh mắt em tình cờ bắt gặp một vật gì đó sáng lên dưới gốc cây bàng. Em bước lại, nhặt lên, đó là một bức ảnh cũ, viền bạc đã ngả màu thời gian. Trong ảnh, một người phụ nữ trẻ mỉm cười dịu dàng bên một người đàn ông mặc vest. Nhưng điều khiến em sững người là khuôn mặt người phụ nữ ấy. Đôi mắt, nụ cười, nét hiền từ... tất cả đều quen thuộc đến nghẹt thở.



Tim đập thình thịch, cậu bé ôm bức ảnh chạy khắp phố, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt người lớn. Cho đến khi em dừng lại trước một chiếc xe sang đỗ bên lề đường. Một người đàn ông trung niên, tóc hoa râm, dáng dấp đạo mạo, đang loay hoay tìm kiếm thứ gì đó. Em bước đến, run run đưa bức ảnh: "Chú ơi, chú đánh rơi cái này phải không?"

Ông ta nhìn thoáng qua, rồi sững lại. Gương mặt ông tái đi, tay run nhẹ khi nhận lại tấm hình. Vài giây lặng im trôi qua, rồi ánh mắt ông ngước lên, chạm vào cặp mắt trong veo của đứa trẻ. "Cháu nhặt ở đâu vậy?"

"Dưới gốc cây kia... Nhưng chú ơi... Sao chú lại có hình của mẹ con?" – Câu hỏi bật ra tự nhiên như một phản xạ, khiến không gian chợt lặng thinh. Người đàn ông chết lặng. Ông nhìn kỹ đứa trẻ, từng đường nét trên gương mặt em dần hiện rõ qua ánh hoàng hôn nhạt. Đôi mắt ấy... sống mũi ấy... trái tim ông như bị bóp nghẹt.

"Tên cháu là gì? Mẹ cháu tên gì?" – Giọng ông khản đặc.

"Con tên An. Mẹ con tên là Hương... Mẹ mất rồi... khi con còn nhỏ..." – Giọng cậu bé khẽ như gió, nhưng mỗi từ như nhát dao cắt vào lòng người đàn ông kia. Ông ngã ngồi xuống ghế đá, ôm đầu. Nước mắt ông trào ra không kìm được.

An đứng ngơ ngác, không hiểu vì sao người lớn lại khóc. Em chưa bao giờ thấy một người đàn ông trưởng thành khóc như vậy. Nhất là một người ăn mặc sang trọng, đi xe đẹp như thế. Ông ta khóc vì bức ảnh? Hay vì mẹ em? Một nỗi bất an lặng lẽ len vào tim cậu bé.

Người đàn ông tên Tuấn. Ông là một chủ tịch tập đoàn lớn, tưởng như có tất cả – quyền lực, tiền bạc, danh vọng. Nhưng chỉ ông biết, ông từng có một mối tình khắc cốt ghi tâm với cô gái tên Hương, hơn hai mươi năm trước. Khi ấy họ yêu nhau cuồng nhiệt, nhưng vì áp lực gia đình, ông đã rời bỏ cô để theo con đường sự nghiệp.

Hương đã lặng lẽ rời xa, không một lời trách móc. Ông từng tìm kiếm cô, nhưng rồi thời gian trôi qua, ông đành cam chịu, mang theo nỗi hối hận suốt đời. Bức ảnh ấy là kỷ vật duy nhất ông còn giữ, luôn mang theo bên mình. Hôm nay ông ghé qua con phố cũ, nơi họ từng hò hẹn, không ngờ lại làm rơi bức ảnh – và rồi gặp được đứa trẻ này.

"An... cháu có thể... dẫn chú đến nhà được không?" – Ông hỏi khẽ, gần như cầu xin.

An gật đầu. Em vẫn chưa hiểu hết mọi chuyện, nhưng trong tim em có một linh cảm lạ lùng – rằng người đàn ông này có liên quan đến mẹ, đến những giấc mơ chưa rõ mặt em vẫn thường mơ mỗi đêm.

Ngôi nhà nhỏ ở cuối hẻm, mái tôn cũ kỹ, cánh cửa gỗ xệ bản lề. Bên trong là chiếc bàn thờ nhỏ, trên đó là tấm di ảnh người phụ nữ mỉm cười dịu hiền – đúng là người trong bức hình. Ông Tuấn quỳ sụp xuống, đôi vai run lên từng đợt. "Hương ơi... tha lỗi cho anh..."

An đứng sau, nước mắt ứa ra mà không hiểu vì sao. Chỉ biết tim em thắt lại. Lần đầu tiên em thấy một người lạ, quỳ lạy trước mẹ em, gọi tên mẹ bằng giọng đau đớn đến vậy.

Sau khi bình tĩnh lại, ông Tuấn lặng lẽ hỏi chuyện, nghe An kể về cuộc sống của hai mẹ con. Rằng mẹ em từng làm thợ may, một mình nuôi em lớn, dù bệnh tật vẫn giấu em để em không buồn. Rằng sau khi mẹ mất, em ở cùng dì họ, nhưng gia cảnh khó khăn, em phải ra đường kiếm sống.

Mỗi lời kể như xát muối vào lòng ông Tuấn. Nước mắt ông đã cạn, chỉ còn nỗi ăn năn giày vò. Em trai ông năm xưa từng nói thấy Hương có bầu, nhưng ông không tin. Giờ sự thật rành rành, đứa trẻ kia – chính là máu thịt ông. Là con ông.

Ngày hôm sau, ông quay lại, mang theo giấy tờ xét nghiệm ADN. Ông đã âm thầm lấy mẫu tóc của An hôm qua, và kết quả khiến tim ông như nổ tung – trùng khớp 99,9%.

Ông đến gặp An, lần này không giấu nổi xúc động. "Con... là con trai của ba. Ba xin lỗi vì đã không có mặt trong cuộc đời con sớm hơn."

An im lặng hồi lâu. Em chưa từng biết đến cha, chưa từng hình dung mình sẽ có người cha là chủ tịch giàu có. Em không thấy mừng. Em thấy hoang mang. Nhưng ánh mắt ông Tuấn nhìn em – không giống ánh nhìn của người dưng. Đó là ánh nhìn đau đáu, thương yêu, hối hận.

Vài tháng sau, An chính thức về sống cùng ông Tuấn. Từ căn phòng trọ ẩm thấp, em chuyển đến ngôi biệt thự sang trọng, có phòng riêng, có sách vở, có đàn piano như em từng mơ. Nhưng điều quan trọng nhất là, mỗi sáng em thức dậy, có người cha ngồi bên cạnh, xoa đầu em, hỏi han từng bữa ăn, giấc ngủ.

Ban đầu, em còn xa cách. Nhưng dần dần, sự kiên nhẫn và tình thương của ông Tuấn khiến em tan chảy. Hai cha con cùng học nấu ăn, cùng tưới cây, ông kể em nghe về tuổi trẻ của ông, về mẹ em. Mỗi câu chuyện như một mảnh ghép cho hình bóng người mẹ trong tim em thêm rõ ràng.

Một ngày nọ, em hỏi ông: "Nếu mẹ còn sống, ba có quay lại tìm mẹ không?"

Ông Tuấn siết nhẹ tay em, mắt nhìn xa xăm: "Ba đã đi tìm mẹ con rất lâu. Nhưng khi ba hiểu được điều mình đánh mất, thì đã quá muộn..."

An gật nhẹ. Trong lòng em trào lên một thứ cảm xúc lạ – không còn oán trách, không còn xa cách. Chỉ là một nỗi buồn hiền lành, xen lẫn thương cảm. Em chợt nhận ra, tha thứ không phải là điều gì lớn lao, mà là sự lựa chọn để trái tim được nhẹ nhõm.

Nhiều năm sau, An trở thành một chàng trai thông minh, tử tế. Em kế nghiệp cha mình, nhưng luôn giữ nếp sống giản dị. Em thành lập quỹ học bổng mang tên mẹ – "Hương An Foundation" – để giúp những đứa trẻ mồ côi khác có cơ hội đến trường.

Trong lễ khai trương quỹ, em đứng trên sân khấu, nhìn xuống hàng ghế khán giả, nơi người đàn ông tóc bạc đang mỉm cười tự hào. Em nói: "Con cảm ơn mẹ, cảm ơn ba, cảm ơn cuộc đời – vì nhờ một tấm ảnh cũ, con đã tìm lại được mái ấm của mình."

Tiếng vỗ tay vang lên. Mắt ông Tuấn hoe đỏ. Ông đã không còn khóc vì hối hận – mà vì hạnh phúc.

Vì sau bao năm đánh mất, ông đã tìm lại được điều quý giá nhất đời mình: một đứa con – và một gia đình trọn vẹn.