Ngày nào cũng vậy, cứ tầm gần 2 giờ chiều, khi hầu hết mọi người trong công ty đã quay lại bàn làm việc, ông Tùng – Chủ tịch tập đoàn thực phẩm Nam An – lại thấy cô nhân viên phòng bếp lặng lẽ xuất hiện ở khu vực nhà ăn. Cô gái nhỏ nhắn, gương mặt không nổi bật, thường ăn mặc giản dị trong chiếc tạp dề đã bạc màu. Cô không nói chuyện nhiều, chỉ chăm chú gom những phần cơm còn dư lại sau bữa trưa, cẩn thận chia ra từng hộp nhỏ rồi lặng lẽ mang đi.
Thoạt đầu, ông nghĩ cô chỉ đang tiết kiệm. Nhưng lặp lại đến lần thứ mười, ông bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không bình thường. Với mức lương dù không cao nhưng đủ sống của một nhân viên cấp thấp, việc gom cơm thừa mỗi ngày như vậy khiến ông sinh nghi. Ánh mắt ông bắt đầu theo dõi cô nhiều hơn, nhưng không thể hỏi thẳng vì sợ khiến người khác khó xử.
Một ngày nọ, ông quyết định ra bãi giữ xe chậm hơn thường lệ. Đúng như dự đoán, cô gái bước ra với túi hộp cơm quen thuộc. Ông bám theo cô trong im lặng. Mặc dù ngoài 60 tuổi, nhưng với dáng người cao lớn và bước đi vững chãi, ông vẫn có thể theo kịp cô gái mà không bị phát hiện.
Cô rẽ vào con hẻm nhỏ, dẫn tới khu lao động tạm bợ. Những mái nhà lụp xụp, tường bong tróc, trẻ con chạy chơi chân trần giữa nền đất bụi mù. Ông đứng khựng lại. Cô gái dừng chân trước một căn nhà gỗ tồi tàn, khẽ gõ cửa ba lần. Một cậu bé gầy gò chạy ra, ánh mắt sáng bừng khi thấy cô. “Chị Hân về rồi!” – tiếng reo nhỏ nhưng vang vọng trong lòng ông như tiếng chuông giáng mạnh.
Ông trốn sau một cây cột điện, nhìn cô bày cơm ra bàn, nhường miếng thịt to nhất cho cậu bé. Cô còn dỗ dành một cụ bà nằm trên chiếc giường tre ọp ẹp bên góc nhà, rồi mới ngồi ăn những phần cơm vụn còn lại. Không một lời than vãn, gương mặt cô dịu dàng, ánh mắt ấm áp như thể đó là điều hiển nhiên cô nên làm.
Trái tim ông thắt lại.
Tối hôm đó, ông ngồi lặng trong phòng làm việc. Những hồ sơ kinh doanh, dự án hàng tỷ đồng trước mặt bỗng trở nên vô nghĩa. Bao nhiêu năm gây dựng sự nghiệp, ông từng tự hào mình là người nhân hậu, luôn nghĩ cho nhân viên. Vậy mà một cô gái bé nhỏ phải lặng lẽ nuôi cả gia đình bằng cơm thừa của công ty, ông lại hoàn toàn không hay biết.
Hôm sau, ông gọi trợ lý vào, yêu cầu điều tra lý lịch cô gái. Kết quả khiến ông càng chua xót: Cha mẹ mất sớm, Hân nghỉ học từ lớp 10 để đi làm, nuôi bà ngoại bị liệt và cậu em trai bị tim bẩm sinh. Suốt mấy năm qua, cô làm đủ nghề – từ rửa chén quán ăn, bán vé số đến bốc hàng chợ đầu mối – nhưng vẫn giữ nụ cười khiêm nhường và chưa từng xin một đồng trợ cấp.
Những ngày sau, ông vẫn âm thầm quan sát. Cô gái không bao giờ lấy phần hơn cho mình. Có hôm cơm chỉ còn rau muống luộc và vài miếng thịt nguội, cô vẫn vui vẻ mang về. Không ai trong công ty biết đến chuyện đó. Cô lặng lẽ như một chiếc bóng, cần mẫn và kiên cường.
Một buổi chiều mưa tầm tã, ông bắt gặp cô run rẩy dưới mái hiên, ôm chiếc túi hộp cơm ướt sũng. Không chần chừ, ông bước đến, cởi chiếc áo khoác đang mặc choàng lên người cô. Hân ngỡ ngàng, định lùi lại thì ông nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ. Tôi biết hết rồi.”
Đôi mắt cô mở to, hoảng hốt. Cô lập tức cúi đầu: “Chủ tịch… tôi… tôi không cố tình lấy đồ công ty. Chỉ là đồ thừa, tôi…”
Ông giơ tay ngăn lại, giọng ông ấm như giọng người cha: “Tôi không trách cô. Chỉ muốn giúp.”
Ngày hôm sau, toàn bộ công ty xôn xao khi cô nhân viên bếp Hân được điều chuyển lên phòng nhân sự với vị trí trợ lý phát triển phúc lợi nội bộ. Không ai hiểu lý do, chỉ biết cô chính thức trở thành nhân viên văn phòng, với mức lương gấp ba lần trước đây. Dù vậy, cô vẫn giữ thói quen cũ: mỗi trưa, lại gói một phần cơm – nhưng lần này là phần cơm sạch, tươm tất do bếp trưởng chính tay chuẩn bị riêng cho cô.
Thời gian trôi đi, ông Tùng thường xuyên ghé thăm gia đình cô. Cậu em trai của Hân được tài trợ phẫu thuật tim thành công. Bà ngoại được chuyển vào viện dưỡng lão cao cấp có điều dưỡng chăm sóc tận tình. Hân rơi nước mắt khi biết toàn bộ chi phí đều do “một người không muốn nêu tên” chi trả.
Một chiều nọ, khi ông Tùng ghé nhà cô, cậu bé chạy ra ôm chầm lấy ông, gọi: “Ông nội!” Cô hoảng hốt, đỏ mặt giải thích, nhưng ông chỉ bật cười hiền hậu: “Cứ gọi như vậy cũng được. Tôi thấy vui.”
Vài tháng sau, Hân đứng giữa hội trường lớn, phát biểu cảm ơn trong buổi vinh danh nhân viên xuất sắc. Cô rưng rưng nước mắt: “Tôi từng nghĩ mình phải mạnh mẽ một mình. Nhưng hôm nay tôi biết, chỉ cần sống chân thành, tử tế, thì sẽ có người nhìn thấy.”
Ông Tùng ngồi hàng ghế đầu, lặng lẽ lau kính mắt. Trong ánh đèn vàng rực rỡ, ông nhìn thấy một điều quý giá hơn cả tài sản suốt đời mình tích lũy: Một tâm hồn đẹp đã khiến trái tim già nua của ông ấm lên.