Min menu

Pages

Nuôi 5 đứa trẻ không ai th/ừa nh/ận, bà lão bị cả xã kh/inh r/ẻ, đến khi 18 năm trôi qua, điều xảy ra khiến người người th/án phụ/c…

Ở một thị trấn nhỏ ven sông, nơi những buổi sáng mù sương phủ kín từng con ngõ, bà Hiền – người phụ nữ ngoài sáu mươi – sống một cuộc đời âm thầm nhưng bền bỉ. Căn nhà cấp bốn của bà nằm lẻ loi cuối con hẻm nhỏ, tường vôi loang lổ, mái tôn gỉ sét lâu năm mỗi khi mưa xuống lại ngân lên những thanh âm chát chúa, như tiếng lòng bà từng đêm trăn trở.

Chồng mất sớm vì tai nạn lao động, bà không con cái. Người thân duy nhất là vài kỷ vật cũ kỹ giấu trong chiếc rương gỗ ở góc phòng. Mỗi sáng, bà dậy từ khi gà chưa gáy, lọ mọ sắp xếp từng mớ rau xanh, củ hành, quả cà chua lên chiếc xe đẩy cũ, rồi rời nhà đi ra chợ. Chợ thị trấn đông đúc, ồn ào, nhưng ở một góc nhỏ ấy, bà Hiền lặng lẽ với nụ cười hiền hậu, đôi mắt mỏi mòn nhưng ấm áp.




Dù lời lãi chẳng đáng bao nhiêu, bà vẫn thường chia cho những người khó khăn vài mớ rau. Có cụ già nhặt ve chai đi ngang, bà dúi vội bịch rau vào tay, mỉm cười nói: “Coi như chia chút lộc.” Lòng tốt của bà không ồn ào, không ầm ĩ, chỉ âm thầm như mạch nước ngầm chảy mãi trong lòng đất cằn khô.

Chiều đó, mưa rơi như trút. Trời u ám, từng giọt nước xối xả quất vào mái tôn kêu vang. Bà Hiền lom khom đẩy xe rau về, đôi chân run rẩy sau một ngày dài. Qua siêu thị mini đóng cửa, bà thấy năm đứa trẻ co ro dưới mái hiên. Đứa lớn nhất chừng mười tuổi, hai tay ôm chặt bốn đứa nhỏ đang run lên vì lạnh. Ánh mắt chúng hoảng loạn, chiếc áo ướt sũng dính sát vào da thịt gầy gò.

Bà dừng lại. Tim bà thắt lại. Trước mắt bà như hiện ra bóng dáng chính mình thuở nhỏ – cũng từng đói, từng rét, từng không có chỗ tựa vào. Không chần chừ, bà bước tới. "Mấy đứa ăn gì chưa?" – giọng bà run run. Đứa lớn nhất lắc đầu. Không do dự, bà dắt chúng về nhà.

Nồi cháo gừng bốc khói thơm lừng trong gian bếp nhỏ. Bà múc từng bát, đợi nguội, rồi đút cho đứa nhỏ nhất. Chúng ăn như chưa từng được ăn. Ánh mắt chúng dần dịu lại, xen lẫn kinh ngạc và biết ơn. Bà ngồi lặng lẽ nhìn, lòng ngổn ngang. Cả đêm ấy, bà không ngủ. Bà nghĩ đến tuổi mình, đến cơm áo gạo tiền, đến những đôi mắt nhỏ vừa mới ánh lên tia sáng. Sáng hôm sau, bà quyết định giữ chúng lại.

Tin bà Hiền nhận nuôi năm đứa trẻ nhanh chóng lan khắp thị trấn. Những lời bàn tán bắt đầu nổi lên. “Bà ấy khùng thật rồi”, “Già rồi mà còn nuôi con nuôi”, “Chắc lại bày trò xin lòng thương hại”… Người ta xì xào, chỉ trỏ, có kẻ chụp hình rồi đăng lên mạng, châm chọc, mỉa mai. Bà vẫn im lặng.

Không phải vì bà không buồn. Những câu nói ấy như vết dao sắc lẹm cứa vào lòng tự trọng vốn đã bị đời mài mòn từ lâu. Nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt lũ trẻ sáng lên khi được ăn no, khi có chăn ấm, lòng bà lại dịu đi. Bà biết, những lời người đời không thể nào mạnh hơn tiếng nói của lương tâm.

Bà đặt tên cho chúng: Long, Hùng, Nam, Phong và Tí. Mỗi đứa một cá tính, một vết thương lòng. Long ít nói, hay âm thầm giúp bà nhặt rau, lau nhà. Hùng và Nam siêng năng, cùng nhau giặt giũ, nấu nướng. Phong nghịch nhưng lanh lợi, luôn giúp bà chạy việc vặt. Còn Tí, nhỏ nhất, hay quấn lấy bà, lúc nào cũng gọi “má ơi” như sợ bà biến mất.

Tiền bán rau không đủ, bà xin thêm việc ở bãi tái chế gần đó. Mỗi đêm, bà đạp xe tới phân loại rác, đôi tay chai sạn lật từng món đồ bẩn thỉu. Có hôm, bà về muộn, tay run lên vì lạnh, nhưng môi vẫn mỉm cười khi thấy lũ nhỏ ngủ yên. Bữa cơm của bà chỉ có cơm nguội chan nước rau, nhưng bà bảo: “Má ăn ngoài rồi, no lắm.”

Một ngày nọ, Long bị bắt vì bị nghi ăn cắp bánh trong siêu thị. Người ta kéo đến nhà bà, chỉ trích. Bà chết lặng, tim đau như dao cứa. Nhưng khi Long được thả ra vì người ta tìm thấy camera chứng minh em vô tội, bà chỉ ôm em khóc. "Con đừng sợ. Người ta hiểu lầm thì mình phải sống sao cho họ hiểu đúng."

Lũ trẻ lớn lên giữa búa rìu dư luận và vòng tay bao dung của bà. Mỗi lần té ngã, chúng lại nhớ lời bà dạy: “Nghèo không phải cái tội. Nhưng hèn là tội. Con người phải biết sống đàng hoàng.” Dần dần, từng đứa một, chúng nỗ lực học hành, lao động, tự tay khẳng định mình.

Nhiều năm sau, thị trấn nhỏ ấy đổi thay. Quán nước đầu ngõ giờ có Wi-Fi, nhóm Facebook thị trấn vẫn hoạt động rôm rả nhưng không còn bàn tán về bà Hiền. Mọi người dần nhận ra năm chàng trai trưởng thành – chính là năm đứa trẻ năm nào. Long là kỹ sư trưởng trong một công ty xây dựng, vẫn về thăm bà đều đặn. Hùng có tiệm sửa xe đông khách, khách gọi anh là "thợ vàng tay sáng tính thật thà." Nam là đầu bếp nổi tiếng ở thành phố. Phong làm freelancer thiết kế, từng được mời hợp tác với một thương hiệu lớn. Tí – cậu bé ngày nào – nay học năm cuối ngành y, được học bổng toàn phần.

Một chiều cuối thu, thị trấn tổ chức buổi giao lưu ở nhà văn hóa. Long đứng trên sân khấu, mời mọi người lắng nghe một câu chuyện. Anh kể về người mẹ năm nào nhặt năm đứa trẻ giữa trời mưa lạnh, nhường từng bát cháo, từng chén cơm, từng giấc ngủ cho chúng. Anh khóc. Khán phòng lặng đi.

“Nếu không có mẹ Hiền, chúng tôi đã không còn tồn tại. Bà không chỉ cho chúng tôi cái ăn, cái mặc, mà còn cho chúng tôi phẩm giá và trái tim biết yêu thương.” Long nói, rồi quay người, quỳ xuống trước bà. Cả bốn người em làm theo. Những tiếng vỗ tay vang lên, không phải vì xúc động nhất thời, mà là sự thừa nhận muộn màng cho một tấm lòng lớn lao.

Ngôi nhà cũ của bà Hiền được thay bằng một ngôi nhà mới khang trang, do năm người con góp sức xây dựng. Trong vườn nhỏ phía sau, rau xanh vẫn mọc, hoa vẫn nở. Bà Hiền đã gần tám mươi, tóc bạc trắng, lưng còng, nhưng ánh mắt vẫn sáng rỡ. Bà thích ngồi ở hiên nhà, tay vuốt tóc lũ cháu nội, miệng hay bảo: “Vậy là má sống không uổng kiếp người.”

Nhiều người từng mỉa mai bà, giờ viết lời xin lỗi trên mạng. Câu chuyện của bà Hiền được chia sẻ khắp nơi, truyền cảm hứng cho không biết bao người. Các phóng viên tìm đến, nhưng bà chỉ cười: “Má đâu làm gì to tát. Má chỉ thương thôi.”

Cuộc đời của bà Hiền không có vàng bạc, không có vinh quang, nhưng có một gia tài vĩ đại: năm con người tử tế bước ra từ bóng tối. Bà không thay đổi cả thế giới, nhưng đã thay đổi thế giới của năm đứa trẻ, và cả một thị trấn.

Đó không phải là phép màu. Đó là sức mạnh của lòng nhân hậu, của sự nhẫn nại, và của một trái tim biết yêu thương vô điều kiện.