Ngày cưới của Mai diễn ra vào một ngày cuối thu dịu nhẹ, khi gió hanh hao lướt qua từng nhành cây trút lá. Cô mặc chiếc váy trắng thanh khiết, đứng giữa sân nhà, mỉm cười tiếp khách, nhưng ánh mắt lại không giấu được vẻ mệt mỏi. Đám cưới được tổ chức tại quê cô – theo đúng nguyện vọng từ đầu của mẹ chồng, “nhà gái phải lo liệu cho chu toàn, con trai tao đi lấy vợ chứ không phải đi làm dâu”.
Bố mẹ Mai còng lưng gồng gánh từng món chi phí, từ tiệc cưới, rạp, loa đài cho đến phòng chụp hình cưới. Mai thương bố mẹ, nên im lặng chịu đựng. Cô nghĩ, chỉ cần được ở bên người mình yêu – Hoàng – thì mọi khó khăn rồi cũng qua.
Nhưng trong đám cưới ấy, giữa tiếng pháo và lời chúc tụng, Mai lặng người khi nghe mẹ chồng khoe với hàng xóm: “Nhà trai chuẩn bị cho nó đám cưới 300 triệu, tất cả là tiền con trai tôi dành dụm”. Lời nói thốt ra nhẹ nhàng, mà với Mai như cái tát giữa trán.
Cô quay sang nhìn Hoàng, mong một ánh mắt đồng cảm hay một cái nắm tay an ủi. Nhưng anh chỉ cười gượng, quay đi. Một cảm giác lạc lõng len vào lòng cô như gió lạnh đêm thu, không rét mướt mà thấm tận tim gan.
Tối đó, khi rạp cưới đã được tháo dỡ, khách khứa ra về, Mai lặng lẽ ngồi trong phòng cưới mới toanh – do bố mẹ cô thuê tạm một tháng để đôi vợ chồng trẻ có không gian riêng trước khi về nhà chồng. Hoàng đi đâu không rõ. Cô chỉ biết mình đang khóc.
Lần đầu tiên sau bao năm yêu nhau, Mai thấy mình cô độc ngay cả trong ngày trọng đại. Cô không phải tiếc tiền, mà là tiếc lòng tin – niềm tin rằng nhà chồng sẽ tôn trọng cô và gia đình cô như những người thân thật sự.
Mấy ngày sau, Mai theo Hoàng về nhà chồng. Mẹ chồng – bà Diệu – đón tiếp lạnh nhạt. Bữa cơm đầu tiên, bà bảo Mai rửa chén một mình, rồi quay sang con trai mắng yêu: “Từ nay mày sướng rồi, có người hầu cơm nước, không phải ăn mì tôm nữa”. Cả nhà cười, chỉ Mai cứng họng.
Những ngày sau, cô bị giao đủ việc: dậy sớm nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp. Chồng cô vẫn đi làm như cũ, về nhà ăn cơm xong là nằm chơi game. Mai khẽ nhắc thì Hoàng đáp cụt lủn: “Em làm vợ thì phải biết chăm lo, mẹ cũng từng làm vậy với ba”.
Một hôm, trong lúc dọn dẹp, Mai tình cờ nghe mẹ chồng gọi điện cho bạn: “Nó tưởng nhà mình giàu có lắm hả? Tất cả là tiền cưới bên nhà gái lo, mình có tốn đồng nào đâu. Giờ nó về rồi thì phải biết điều, không thì tao cho nó về nơi nó đến”.
Mai lặng người. Lúc đó, cô hiểu rằng mình không phải con dâu – mà là một kẻ bị lợi dụng. Nước mắt trào ra nhưng cô kìm lại. Cô không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Cô phải làm điều gì đó – không phải để trả thù, mà để giành lại phẩm giá.
Mai bắt đầu ghi chép lại mọi khoản chi tiêu mà bố mẹ cô từng bỏ ra. Cô tìm lại tất cả hóa đơn, sao kê chuyển khoản, từ thuê rạp, đặt cỗ đến chụp hình. Con số hiện rõ trên giấy: 246 triệu – chưa kể những chi phí vặt lặt mà mẹ cô âm thầm bỏ thêm.
Một ngày, sau khi cơm nước xong, Mai ngồi nghiêm túc trước mặt mẹ chồng, đặt tập giấy lên bàn. “Mẹ, đây là toàn bộ chi phí cưới mà bên nhà con đã chi trả. Tổng cộng gần 250 triệu. Mẹ nói với hàng xóm là tiền của anh Hoàng, vậy mẹ vui lòng cho con xin lại để con hoàn trả bố mẹ”.
Bà Diệu trợn mắt, gằn giọng: “Mày nói cái gì? Tiền cưới là tiền người lớn lo, mắc gì đòi?”.
Mai nhìn thẳng vào mắt bà, giọng điềm tĩnh: “Mẹ đã nhận là tiền con trai mẹ, con thấy bất công cho bố mẹ con. Nếu đã là tiền anh Hoàng, vậy con xin lại đúng phần đó. Còn nếu là tiền nhà gái, thì mẹ làm ơn đừng nhận vơ nữa”.
Cả phòng im phăng phắc. Hoàng ngồi cạnh, mặt đỏ bừng. Bà Diệu lúng túng, cố gắng tìm lời, nhưng cuối cùng chỉ thốt lên: “Mày láo”.
Mai đứng dậy, nói chậm rãi: “Con không láo. Con chỉ muốn sự thật được tôn trọng. Nếu con không xứng làm dâu, con sẽ về. Nhưng đừng ai đem công sức của bố mẹ con ra để tự hào như thể đó là của mình”.
Đêm đó, cô dọn đồ về nhà bố mẹ đẻ. Hoàng không ngăn. Cô đau – nhưng không phải vì bị đuổi, mà vì người chồng bên cạnh đã không dám nói một lời bảo vệ vợ.
Mai bắt đầu đi làm lại ở công ty cũ. Cô xin ở lại nhà bố mẹ, phụ giúp họ trả nợ đám cưới. Lúc đầu, mẹ cô giận vì cô bỏ về, nhưng sau nghe chuyện, bà chỉ nắm tay con gái: “Mẹ tự hào vì con đã biết giữ lấy danh dự”.
Một tuần, rồi hai tuần trôi qua. Không ai từ nhà chồng liên lạc. Mai tưởng mọi chuyện kết thúc như một giấc mộng sai lầm. Nhưng rồi, một tối Hoàng đến – gầy và hốc hác.
“Anh xin lỗi. Anh đã quá nhu nhược, không bảo vệ được em. Anh biết mẹ sai, biết anh sai. Nhưng anh không biết phải làm sao. Em cho anh một cơ hội được không?”.
Mai lặng đi. Cô nhìn anh hồi lâu, rồi hỏi: “Anh định sẽ làm gì nếu quay lại?”.
Hoàng đáp: “Dọn ra ở riêng. Tự kiếm tiền thuê nhà. Chúng ta làm lại từ đầu, không phụ thuộc ai. Anh sẽ nói rõ với mẹ rằng em không nợ gì họ cả, và đừng bao giờ coi thường em hay gia đình em”.
Lần đầu tiên, Mai thấy ánh mắt Hoàng thật lòng đến vậy. Không phải sự lấp liếm quen thuộc, mà là ánh mắt của một người đã thực sự tỉnh ngộ.
Cô đồng ý – nhưng với điều kiện: phải đối mặt với mẹ anh và nói rõ mọi chuyện. Hôm đó, trước mặt bà Diệu, Hoàng chắp tay nói: “Con xin lỗi mẹ, nhưng con không đồng ý với cách mẹ đối xử với vợ con. Tụi con sẽ ra riêng, tự sống, tự lập. Vợ con không nợ ai trong nhà này cả”.
Bà Diệu tái mặt, nhưng không nói gì. Có lẽ vì bà nhận ra con trai bà đã không còn là đứa trẻ bị bà điều khiển nữa.
Một tháng sau, Mai và Hoàng dọn đến một căn hộ nhỏ. Cuộc sống mới không dễ dàng, nhưng họ học cách chia sẻ việc nhà, lên kế hoạch tài chính, cùng nhau vượt qua từng khó khăn nhỏ. Dù chật vật, nhưng cô thấy yên bình – thứ bình yên lần đầu tiên xuất hiện từ sau đám cưới ấy.
Ngày Mai báo có thai, Hoàng đã bật khóc. Anh ôm cô thật chặt, nói trong tiếng nấc: “Cảm ơn em vì đã không buông tay”.
Lần này, Mai mỉm cười thật sự. Cô không chỉ là vợ của ai đó – mà là người phụ nữ đã tự giành lại được giá trị và hạnh phúc bằng chính sự mạnh mẽ và lòng tự trọng của mình.