Buổi chiều hè năm ấy, không khí đặc quánh hơi nóng, mặt trời như đổ lửa xuống cánh đồng. Tôi, Nam, một sinh viên năm ba đại học, trở về quê nghỉ hè, những ngày dài trên giảng đường được thay thế bằng những công việc đồng áng quen thuộc. Tôi đang trên đường ra đồng phụ bố làm cỏ, bước chân lầm lũi trên con đường mòn đất đỏ, tâm trí còn vương vấn những dự định cho tương lai. Bỗng, một tiếng la thất thanh xé tan sự tĩnh lặng của buổi chiều: "Cứu với! Cứu với! Con tôi!". Tim tôi thót lại. Tôi nhìn về phía mé sông, nơi những bụi tre lúp xúp, và thấy một đứa trẻ đang vùng vẫy giữa dòng nước xoáy.
Máu trong người tôi như sôi lên. Không một chút do dự, không kịp suy nghĩ, bản năng mách bảo tôi phải hành động. Tôi lập tức ném đôi dép đang đi, ba lô sách vở cũng vứt bừa trên bờ, rồi lao mình xuống dòng sông. Nước sông chảy xiết, từng xoáy nước cuộn tròn như muốn nuốt chửng mọi thứ. Đáy sông trơn trượt, những hòn đá ẩn mình dưới lớp bùn non khiến tôi chật vật. Nhưng tôi không màng đến tất cả. Ánh mắt tôi chỉ tập trung vào đứa bé đang chới với, khuôn mặt nó xanh xao vì sợ hãi. Tôi bơi thẳng ra giữa dòng, nơi đứa bé đang vật lộn với tử thần. Bằng tất cả sức lực, tôi quàng tay kéo đứa bé vào bờ, từng chút một, cố gắng trụ vững giữa dòng nước hung hãn.
Khi tôi kéo được cậu bé lên bờ, nó ho sặc sụa, từng tiếng ho xé lòng, rồi bật khóc nức nở. Người nhà đứa bé, một phụ nữ trung niên với mái tóc rối bù, khuôn mặt tái mét vì sợ hãi, vội vàng chạy tới. Bà ôm chầm lấy thằng bé, vỗ về, rồi quay sang tôi, đôi mắt ngấn lệ, cảm ơn rối rít. Bà nắm chặt tay tôi, giọng nói nghẹn ngào không thành tiếng. Tôi chỉ khẽ gật đầu, lòng tôi nhẹ nhõm vô cùng khi thấy thằng bé đã an toàn. Tôi không đòi hỏi bất kỳ lời cảm ơn nào, chỉ thấy vui vì đã cứu được một mạng người. Người tôi ướt sũng, hai tay trầy xước vì va vào đá, nhưng tôi không cảm thấy đau đớn.
Tôi lặng lẽ về nhà, mặc kệ những ánh mắt hiếu kỳ của hàng xóm. Tối đó, mẹ tôi, bà ngồi nhìn tôi với vẻ mặt rầu rĩ. Bà khẽ thở dài, dặn dò tôi phải cẩn thận khi ra đời, vì không phải ai cũng tử tế, không phải lúc nào lòng tốt cũng được đền đáp xứng đáng. Bà lo lắng tôi sẽ gặp phải những rắc rối, những kẻ xấu lợi dụng lòng tốt của tôi. Tôi chỉ cười, trấn an mẹ rằng cứu người là chuyện nên làm, không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Trong lòng tôi, sự bình yên ngự trị.
Sáng hôm sau, khi tôi vừa thức dậy, tiếng ồn ào từ ngoài ngõ vọng vào. Cả xóm ngỡ ngàng. Ba chiếc xe sang trọng, bóng loáng, đỗ kín trước cửa nhà tôi, thu hút mọi ánh nhìn. Tôi ra xem, và thấy một người đàn ông trung niên mặc sơ mi trắng lịch lãm bước xuống từ chiếc xe đầu tiên, theo sau là trợ lý và vệ sĩ. Ông ấy trông rất quyền lực và uy nghiêm. Tôi bỗng thấy hơi bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ông ấy tiến thẳng đến chỗ tôi, nở một nụ cười ấm áp, rồi vươn tay ra bắt chặt lấy tay tôi. Giọng ông ấy rõ ràng, dứt khoát: "Tôi là bố của thằng bé hôm qua. Cháu là Nam đúng không? Hôm qua, nếu không có cháu, tôi đã mất con. Tôi không biết nói gì hơn ngoài lời cảm ơn chân thành nhất từ tận đáy lòng." Lòng tôi chợt nhẹ nhõm. Hóa ra, họ là gia đình của đứa bé tôi đã cứu. Tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng, chỉ khẽ gật đầu.
Ông ấy lấy từ túi áo ra một phong bì dày cộp và một tấm danh thiếp sang trọng. "Đây là quỹ học bổng cá nhân tôi tặng riêng cho cháu. Cháu hãy nhận lấy, coi như là một chút tấm lòng của tôi. Và đây là danh thiếp của tôi. Nếu cháu muốn thực tập, làm việc, hay khởi nghiệp, bất cứ lúc nào, cánh cửa công ty tôi luôn mở. Cháu cứ liên hệ, tôi sẽ tạo mọi điều kiện tốt nhất cho cháu." Tôi chưa kịp phản ứng, đôi mắt tôi mở to vì ngạc nhiên. Một quỹ học bổng? Một lời mời làm việc? Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ, vượt xa mọi tưởng tượng của tôi.
Người đàn ông siết chặt tay tôi, ánh mắt ông ấy chân thành, sâu sắc, như muốn truyền đạt một thông điệp quan trọng: "Không phải ai cũng dám lao xuống dòng nước lạ để cứu một đứa trẻ mình không quen. Cháu không chỉ cứu con trai tôi, cháu còn cứu cả gia đình tôi. Cháu nhắc tôi nhớ lại một điều quan trọng: nhân cách quý hơn mọi tài sản trên đời này. Lòng tốt vô điều kiện là thứ đáng giá nhất." Lời nói của ông ấy khiến tôi cảm động sâu sắc. Tôi cảm nhận được sự chân thành trong từng câu chữ, trong từng cái siết tay. Tôi biết, đây không chỉ là một món quà vật chất, mà còn là một cơ hội, một sự công nhận giá trị con người.
Mẹ tôi đứng đó, đôi mắt bà rưng rưng. Bà không còn vẻ rầu rĩ như tối qua nữa, thay vào đó là niềm hạnh phúc và tự hào. Bà hiểu rằng, lòng tốt của tôi đã được đền đáp một cách xứng đáng. Tôi nhận phong bì và tấm danh thiếp, lòng tôi tràn ngập sự biết ơn. Tôi biết, cuộc đời tôi, từ giây phút này, có thể sẽ bước sang một trang mới.
Sau ngày hôm đó, câu chuyện về việc tôi cứu người và nhận được món quà hậu hĩnh từ vị doanh nhân lan truyền khắp xóm. Nhiều người ngưỡng mộ, nhưng cũng có những ánh mắt nghi ngờ, ghen tị. Họ cho rằng tôi may mắn, rằng tôi đã gặp được quý nhân. Nhưng tôi biết, đó không phải là may mắn đơn thuần. Đó là kết quả của một hành động xuất phát từ bản năng lương thiện, từ tấm lòng muốn giúp đỡ người khác mà không màng lợi ích cá nhân.
Tôi quyết định sử dụng số tiền học bổng để hoàn thành việc học, và đồng thời, tôi bắt đầu tìm hiểu về công ty của vị doanh nhân ấy. Đó là một tập đoàn lớn, hoạt động trong lĩnh vực công nghệ, một lĩnh vực mà tôi luôn mơ ước được làm việc. Tôi quyết tâm sẽ không làm ông ấy thất vọng, sẽ nỗ lực hết mình để chứng minh rằng lòng tốt của ông ấy đã được đặt đúng chỗ.
Sau khi tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại giỏi, tôi nộp đơn xin việc vào công ty của vị doanh nhân ấy. Ông ấy, ông Hùng, đã đích thân phỏng vấn tôi. Ông không chỉ hỏi về kiến thức chuyên môn, mà còn hỏi về quan điểm sống, về ước mơ và hoài bão của tôi. Ông Hùng nói rằng ông tin vào giá trị con người, tin vào những người trẻ có tấm lòng nhân ái. Tôi đã được nhận vào làm việc.
Những ngày đầu đi làm, tôi gặp không ít khó khăn. Môi trường công ty lớn, áp lực công việc cao, nhưng tôi không nản lòng. Tôi luôn nhớ lời ông Hùng dặn: "Nhân cách quý hơn mọi tài sản." Tôi làm việc chăm chỉ, học hỏi không ngừng. Đồng nghiệp đều quý mến tôi vì sự chân thành, nhiệt huyết. Ông Hùng cũng thường xuyên chỉ bảo, hướng dẫn tôi, không chỉ trong công việc mà còn trong cách đối nhân xử thế. Ông ấy không chỉ là sếp, mà còn là một người thầy, một người cha thứ hai của tôi.
Dần dần, tôi chứng minh được năng lực của mình. Tôi được giao những dự án quan trọng, và tôi luôn hoàn thành xuất sắc. Tôi không chỉ giỏi về chuyên môn, mà còn luôn sẵn lòng giúp đỡ đồng nghiệp, chia sẻ kiến thức và kinh nghiệm. Tôi biết rằng, sự thành công của tôi ngày hôm nay không chỉ đến từ nỗ lực của bản thân, mà còn đến từ lòng tốt vô điều kiện của ông Hùng, từ cơ hội mà ông ấy đã mang đến cho tôi.
Một ngày nọ, trong một buổi tiệc cuối năm của công ty, ông Hùng mời tôi ra nói chuyện riêng. Ông ấy nhìn tôi, ánh mắt ông ấy thoáng buồn, rồi ông ấy bắt đầu kể một câu chuyện mà tôi chưa từng được nghe. "Nam à, cháu có biết tại sao chú lại quyết định giúp đỡ cháu một cách vô điều kiện như vậy không?" Tôi lắc đầu. Ông ấy khẽ thở dài, rồi kể về quá khứ của mình. "Ngày xưa, chú cũng từng có một người anh trai. Anh ấy là người tài giỏi, lương thiện, nhưng không may, anh ấy đã mất trong một tai nạn đuối nước khi cố gắng cứu một đứa trẻ. Đó là một mất mát lớn đối với gia đình chú. Suốt bao nhiêu năm, chú vẫn luôn bị ám ảnh bởi cái chết của anh trai mình."
"Và khi chú nhìn thấy cháu lao xuống dòng nước để cứu con trai chú, chú như nhìn thấy hình ảnh của anh trai chú ngày xưa. Cháu không chỉ cứu con trai chú, cháu còn giúp chú hàn gắn vết thương lòng, giúp chú tìm lại niềm tin vào lòng tốt của con người. Đó là lý do tại sao chú quyết định giúp cháu. Chú muốn cháu có cơ hội để phát triển, để sống một cuộc đời ý nghĩa, để tiếp nối những giá trị tốt đẹp mà anh trai chú đã để lại." Tôi chết lặng. Nước mắt tôi bỗng trào ra. Tôi không ngờ rằng, hành động của mình lại có ý nghĩa sâu sắc đến vậy đối với ông Hùng. Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi đã gặp được ông, một người đàn ông không chỉ có tài mà còn có một trái tim nhân ái.
Vài năm sau, tôi đã trở thành một quản lý cấp cao trong công ty của ông Hùng. Cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Tôi đã có một căn nhà khang trang cho bố mẹ ở quê, và cũng đã mua được một căn hộ nhỏ ở thành phố. Một ngày nọ, khi tôi đang làm việc trong văn phòng, thư ký thông báo có một người phụ nữ lớn tuổi muốn gặp tôi. Tôi hơi ngạc nhiên, vì tôi không có hẹn với ai. Khi người phụ nữ bước vào, tôi sững sờ. Đó là một người phụ nữ quen thuộc, nhưng tôi không thể nhớ ra bà là ai.
Bà ấy nhìn tôi, đôi mắt bà rưng rưng, rồi bà ấy khẽ nói: "Con... con có nhận ra mẹ không?". Tôi ngập ngừng, cố gắng lục lọi ký ức của mình. Bà ấy thấy tôi bối rối, liền đưa ra một tấm ảnh cũ kỹ, đã ố vàng. Trong ảnh là một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp, đang ôm một đứa bé sơ sinh. Tôi nhìn đứa bé trong ảnh, và tôi bỗng nhận ra, đó là tôi khi còn nhỏ. Bà ấy là mẹ ruột của tôi! Mẹ tôi đã mất tích sau trận bão năm xưa, tôi cứ nghĩ bà đã qua đời. Nhưng hóa ra, bà đã sống sót, nhưng bị mất trí nhớ sau trận bão. Bà đã được một gia đình khác nhận nuôi và chăm sóc.
Mãi đến gần đây, trí nhớ của bà mới dần hồi phục. Bà nhớ được tên tôi, nhớ được một phần ký ức về trận bão năm xưa. Và bà đã tìm đến tôi. Cuộc đoàn tụ đầy bất ngờ này khiến tôi vỡ òa trong cảm xúc. Tôi ôm chặt lấy mẹ ruột, nước mắt tôi tuôn rơi lã chã. Tôi không ngờ rằng, sau bao nhiêu năm, tôi lại có thể gặp lại mẹ ruột của mình. Đây thực sự là một phép màu, một điều kỳ diệu mà tôi chưa bao giờ dám mơ tới.
Trong những ngày sau đó, mẹ tôi kể cho tôi nghe về cuộc sống của bà sau trận bão. Bà được một gia đình tốt bụng cưu mang, chăm sóc. Và người đã cứu bà khỏi dòng nước lũ năm xưa, chính là ông Hùng! Ông Hùng, người đàn ông đã giúp đỡ tôi, người đã cho tôi cơ hội, chính là người đã cứu sống mẹ tôi. Tôi bàng hoàng đến tột độ. Mọi thứ như một vòng tròn định mệnh.
Tôi đến gặp ông Hùng, kể cho ông nghe về cuộc đoàn tụ với mẹ ruột và sự thật về việc ông đã cứu mẹ tôi. Ông Hùng cũng vô cùng bất ngờ và xúc động. Ông ấy không ngờ rằng người phụ nữ ông cứu năm xưa lại là mẹ của tôi, người mà ông đã coi như con trai. Ông Hùng nói rằng, ông ấy tin vào luật nhân quả, tin rằng những điều tốt đẹp chúng ta làm sẽ luôn được đền đáp.
Cuộc sống của tôi giờ đây thực sự trọn vẹn. Tôi có một người mẹ nuôi yêu thương, một người cha đỡ đầu vĩ đại là ông Hùng, và giờ đây, tôi còn có cả mẹ ruột bên cạnh. Tôi đưa mẹ ruột về sống cùng tôi, chăm sóc bà chu đáo. Bố mẹ nuôi tôi cũng rất vui mừng khi thấy mẹ ruột tôi còn sống. Chúng tôi trở thành một đại gia đình lớn, tràn ngập tình yêu thương và sự thấu hiểu.
Tôi tiếp tục làm việc chăm chỉ, cống hiến cho công ty của ông Hùng. Tôi dùng một phần tiền của mình để thành lập một quỹ học bổng, giúp đỡ những sinh viên có hoàn cảnh khó khăn nhưng có ý chí vươn lên, đặc biệt là những người trẻ có tấm lòng nhân ái. Tôi muốn truyền lại những giá trị tốt đẹp mà tôi đã học được từ ông Hùng, từ chính cuộc đời mình. Tôi muốn chứng minh rằng, lòng tốt vô điều kiện là thứ sức mạnh vĩ đại nhất, có thể thay đổi cuộc đời một con người, có thể tạo nên những điều kỳ diệu.
Mỗi khi nhớ lại buổi chiều hè oi ả năm xưa, khi tôi lao mình xuống dòng sông để cứu đứa bé, tôi lại cảm thấy lòng mình tràn ngập sự biết ơn. Một hành động xuất phát từ bản năng lương thiện đã mở ra một tương lai không ngờ, đã kết nối tôi với những người thân yêu, và đã dạy cho tôi những bài học sâu sắc về giá trị con người, về lòng nhân ái.
Tôi tin rằng, cuộc sống này đầy rẫy những điều bất ngờ, những phép màu. Và đôi khi, chính những hành động nhỏ bé, xuất phát từ trái tim chân thành, lại là thứ tạo nên những cuộc gặp gỡ định mệnh, những thay đổi tích cực không ngờ trong cuộc sống. Tôi sống mỗi ngày với lòng biết ơn, với niềm hy vọng và với quyết tâm sẽ lan tỏa lòng tốt đến với nhiều người hơn nữa.
Câu chuyện của tôi kết thúc với thông điệp: "Có những việc làm xuất phát từ bản năng lương thiện, nhưng lại mở ra những con đường không ngờ. Và đôi khi, chính lòng tốt vô điều kiện là thứ tạo nên những cuộc gặp định mệnh." Hành động dũng cảm và lòng tốt của tôi không chỉ cứu sống một mạng người mà còn mang đến cho tôi một cơ hội lớn, chứng tỏ rằng giá trị con người và lòng nhân ái có thể tạo ra những thay đổi tích cực không ngờ trong cuộc sống. Và hơn thế nữa, nó còn giúp tôi tìm lại được những người thân yêu đã mất, hàn gắn những vết thương lòng, và sống một cuộc đời trọn vẹn, ý nghĩa.