Min menu

Pages

Nghỉ hè về quê, chàng sinh viên d-ũng cả-m cứ-u trẻ đ-uối nước: Hôm sau, xe sang đỗ kín cửa và nói một cậu khi-ến cuộc đ-ời cậu...

Buổi chiều hè năm ấy, cái nắng như đổ lửa xuống mảnh đất khô cằn của làng quê, không khí đặc quánh sự oi ả đến ngột ngạt. Nam, một chàng sinh viên năm ba đại học, vừa trở về quê nghỉ hè sau những ngày dài miệt mài với sách vở và công việc làm thêm ở thành phố. Cậu vẫn còn vương vấn mùi mực in và tiếng ồn ào của đô thị, nhưng cũng nhanh chóng hòa mình vào nhịp sống chậm rãi, bình dị nơi thôn dã. Khi đang trên đường ra đồng phụ bố làm cỏ, bước chân Nam chậm rãi trên con đường đất quen thuộc, tâm trí cậu bỗng bị xé toạc bởi một tiếng la thất thanh, chói tai từ phía mé sông. Tiếng kêu ấy vang vọng giữa không gian tĩnh lặng của buổi chiều tà, đầy sự hoảng loạn và tuyệt vọng.

Tim Nam thắt lại. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhanh chóng quét dọc theo bờ sông. Một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt cậu: một đứa trẻ đang vùng vẫy giữa dòng nước xoáy, đôi tay bé xíu quẫy đạp trong vô vọng, tiếng kêu cứu yếu ớt dần chìm nghỉm. Dòng sông quê, vốn hiền hòa, giờ đây lại hiện ra vẻ hung dữ, cuốn xiết mọi thứ vào vòng xoáy của nó. Không chút do dự, không một giây phút chần chừ nào, bản năng lương thiện trong Nam trỗi dậy mạnh mẽ. Cậu lập tức ném đôi dép đang đi xuống nền đất khô, chiếc áo sơ mi đơn giản cũng được cởi phăng ra, rồi lao thẳng xuống sông.



Nước sông lạnh buốt, dội vào người Nam một luồng khí lạnh buốt, nhưng không thể dập tắt ngọn lửa quyết tâm trong lòng cậu. Dòng nước chảy mạnh, xiết như muốn kéo cậu xuống, đáy sông thì trơn trượt, bùn lầy, khiến mỗi bước bơi đều trở nên khó khăn hơn. Thế nhưng, Nam vẫn không nao núng, cậu nghiến răng chịu đựng, dồn hết sức lực vào từng nhịp tay, từng cú đạp chân, bơi thẳng ra giữa dòng nước dữ. Ánh mắt cậu không rời khỏi đứa bé, một sinh linh bé bỏng đang vật lộn với tử thần.

Khi tiếp cận được cậu bé, Nam nhanh chóng quàng tay kéo đứa bé vào lòng, giữ chặt lấy nó, rồi dùng hết sức bình sinh bơi ngược vào bờ. Mỗi sải tay, mỗi cú đạp chân của Nam đều nặng trĩu, nhưng cậu không dám ngừng nghỉ. Cuối cùng, sau vài phút vật lộn với dòng nước, Nam cũng kéo được đứa bé lên bờ. Cậu bé ho sặc sụa, những tiếng ho khan xé lòng, rồi bật khóc nức nở, tiếng khóc hòa lẫn với tiếng thở hổn hển của Nam.

Người nhà cậu bé, những người dân làng đã kịp chạy đến, vội vã chạy tới ôm chầm lấy nó, khuôn mặt ai nấy đều đầy vẻ sợ hãi và nhẹ nhõm. Họ cảm ơn Nam rối rít, những lời cảm ơn chân thành, những cái bắt tay xiết chặt. Nam chỉ gật đầu, nở một nụ cười nhẹ, rồi lặng lẽ quay về nhà, người ướt sũng, chiếc áo sơ mi dính đầy bùn đất, hai tay trầy xước vì va phải đá dưới sông. Lòng cậu nhẹ nhõm, một cảm giác bình yên dâng trào khi biết mình đã cứu sống một mạng người.

Tối đó, khi Nam đang ngồi ăn cơm, mẹ Nam nhìn cậu với ánh mắt rầu rĩ. Bà khẽ thở dài, dặn dò cậu phải cẩn thận khi ra đời, rằng không phải ai cũng tử tế, rằng đôi khi lòng tốt của mình có thể bị lợi dụng. Bà lo lắng cho sự an toàn của con trai, lo lắng cho những rủi ro có thể xảy ra khi cậu quá xả thân. Nam chỉ cười, trấn an mẹ rằng cứu người là chuyện nên làm, đó là bản năng của một con người, không cần phải tính toán thiệt hơn. Cậu không muốn mẹ lo lắng, và cậu tin rằng lòng tốt luôn được đền đáp.

Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên len lỏi qua kẽ lá, rọi xuống sân nhà Nam, cả xóm bỗng ngỡ ngàng. Ba chiếc xe sang trọng, bóng loáng, đỗ kín trước cửa nhà Nam, thu hút mọi ánh nhìn tò mò của người dân trong làng. Đó là những chiếc xe mà cả đời họ chưa từng thấy bao giờ, biểu tượng của sự giàu có và quyền lực. Một người đàn ông trung niên, ăn mặc lịch sự, khoác trên mình chiếc áo sơ mi trắng tinh, bước xuống xe, theo sau là trợ lý và một vài vệ sĩ với vẻ mặt nghiêm nghị.

Ông tiến đến, nở một nụ cười ấm áp, và chủ động đưa tay ra bắt tay Nam, giọng nói ông rõ ràng, dứt khoác, đầy sự biết ơn: "Tôi là bố của thằng bé mà cháu đã cứu ngày hôm qua. Hôm qua, nếu không có cháu, tôi đã mất con trai. Tôi không biết phải cảm ơn cháu thế nào cho đủ." Lời nói của ông khiến Nam bất ngờ, cậu không nghĩ rằng mình lại gặp lại gia đình cậu bé theo cách này, và cũng không nghĩ rằng họ lại là những người giàu có, quyền lực đến vậy.

Ông lấy từ túi áo ra một phong bì dày và một tấm danh thiếp sang trọng, trên đó in tên một tập đoàn lớn. Ông nói tiếp, ánh mắt ông nhìn Nam đầy sự chân thành và ngưỡng mộ: "Đây là quỹ học bổng cá nhân tôi tặng riêng cho cháu, như một lời cảm ơn sâu sắc nhất. Ngoài ra, nếu cháu muốn thực tập, làm việc, hay thậm chí là khởi nghiệp trong tương lai, bất cứ lúc nào, cánh cửa công ty tôi luôn mở rộng chào đón cháu. Cháu có thể đến bất cứ lúc nào cháu muốn, chỉ cần gọi cho tôi."

Nam chết lặng, cậu chưa kịp phản ứng, chưa kịp tiêu hóa hết những lời nói của người đàn ông lạ mặt. Cậu không ngờ rằng một hành động nhỏ bé của mình lại có thể mang lại một món quà lớn đến vậy. Người đàn ông siết chặt tay cậu, ánh mắt ông nhìn thẳng vào Nam, đầy sự trân trọng: "Không phải ai cũng dám lao xuống dòng nước lạ, đầy nguy hiểm để cứu một đứa trẻ mình không quen biết, không có chút liên hệ nào. Cháu không chỉ cứu con trai tôi. Cháu nhắc tôi nhớ lại một điều quan trọng nhất trong cuộc sống: nhân cách quý hơn mọi tài sản, lòng tốt là thứ vô giá."

Lời nói của ông đã chạm đến tận sâu thẳm trái tim Nam. Cậu không cứu người vì mong cầu sự đền đáp, nhưng món quà này lại là một minh chứng sống động cho việc lòng tốt luôn được đền đáp xứng đáng. Cậu cảm thấy một dòng chảy ấm áp lan tỏa trong lòng, một niềm tin mãnh liệt vào giá trị của sự tử tế.

Từ ngày hôm đó, cuộc đời Nam bước sang một trang mới. Cậu vẫn tiếp tục việc học ở trường, nhưng giờ đây, cậu có thêm một sự hậu thuẫn vững chắc. Cậu sử dụng quỹ học bổng để trang trải chi phí học tập, phụ giúp gia đình và theo đuổi những khóa học nâng cao kiến thức. Cậu không ngừng trau dồi bản thân, cố gắng học tập tốt hơn, không chỉ để đáp lại lòng tốt của người doanh nhân kia mà còn để chứng minh giá trị của chính mình.

Vào năm cuối đại học, Nam quyết định nộp đơn xin thực tập tại tập đoàn của người đàn ông đã giúp đỡ cậu. Cậu không sử dụng mối quan hệ đặc biệt, mà thay vào đó, cậu tự mình trải qua quá trình phỏng vấn như bao ứng viên khác. Với kiến thức vững chắc, sự nhanh nhẹn và thái độ khiêm tốn, Nam đã vượt qua hàng trăm ứng viên khác để được nhận vào vị trí thực tập sinh. Anh đã chứng minh được năng lực của mình, không phải nhờ vào lòng tốt của người khác, mà nhờ vào chính bản thân anh.

Trong quá trình thực tập, Nam luôn nỗ lực hết mình, không ngại khó khăn, không ngại học hỏi. Cậu luôn là người đến sớm nhất, về muộn nhất, cống hiến hết mình cho công việc. Người doanh nhân kia, ông Trần, vẫn luôn theo dõi và âm thầm giúp đỡ Nam, nhưng ông không can thiệp trực tiếp vào công việc của cậu, muốn Nam tự mình phát triển. Ông muốn Nam tự mình vươn lên bằng chính năng lực và sự cố gắng của bản thân.

Sau khi tốt nghiệp, Nam được nhận vào làm chính thức tại tập đoàn của ông Trần. Cậu không ngừng học hỏi, không ngừng phấn đấu, và nhanh chóng thăng tiến trong công việc. Từ một sinh viên nghèo, Nam đã trở thành một nhân viên giỏi, một người có ích cho xã hội. Cậu không bao giờ quên ơn cứu mạng và lòng tốt của ông Trần. Cậu luôn tâm niệm rằng, lòng tốt là thứ vô giá, và cậu muốn lan tỏa điều đó đến với nhiều người khác.

Vài năm sau, khi đã có một vị trí vững chắc trong công ty và cuộc sống ổn định, Nam quyết định thành lập một quỹ từ thiện nhỏ, mang tên "Hạt Mầm Lương Thiện". Quỹ này chuyên giúp đỡ những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn, những em nhỏ không may mắn. Nam muốn những đứa trẻ ấy cũng có cơ hội được học hành, được phát triển, được sống một cuộc đời tốt đẹp hơn, giống như cách mà cậu đã được giúp đỡ.

Ông Trần, người doanh nhân đã cứu rỗi cuộc đời Nam, là người đầu tiên ủng hộ quỹ "Hạt Mầm Lương Thiện". Ông không chỉ ủng hộ về mặt tài chính mà còn giúp đỡ Nam về mặt kinh nghiệm, về cách điều hành một tổ chức từ thiện. Ông Trần cảm thấy tự hào về Nam, về những gì cậu đã làm được. Ông biết rằng, quyết định của mình năm xưa là đúng đắn, và lòng tốt của ông đã được trao đúng người.

Vào một buổi chiều cuối năm, Nam và ông Trần ngồi uống trà, nhìn ra khung cửa sổ nơi những hạt mưa nhẹ rơi. Ông Trần khẽ nói: "Cháu biết không, điều khiến tôi tự hào nhất không phải là cháu đã thành công trong công việc, mà là cháu đã không quên đi lòng tốt, không quên đi những người đã giúp đỡ cháu. Cháu đã dùng lòng tốt của mình để lan tỏa đến nhiều người khác." Nam mỉm cười, ánh mắt cậu ánh lên sự biết ơn và niềm hạnh phúc.

"Có những việc làm xuất phát từ bản năng lương thiện, nhưng lại mở ra những con đường không ngờ. Và đôi khi, chính lòng tốt vô điều kiện là thứ tạo nên những cuộc gặp định mệnh, thay đổi cả một đời người." Lòng tốt của Nam không chỉ cứu sống một mạng người mà còn mở ra một tương lai tươi sáng cho chính cậu, và cậu đã dùng tương lai đó để tiếp tục lan tỏa lòng tốt đến với cộng đồng. Câu chuyện của Nam là một minh chứng sống động cho giá trị của lòng nhân ái, cho việc một hành động nhỏ bé cũng có thể tạo nên những thay đổi tích cực không ngờ trong cuộc sống, chứng tỏ rằng sự tử tế luôn là thứ có giá trị nhất, vượt lên trên mọi danh vọng và tài sản.