Min menu

Pages

Cứ-u số-ng đứa tr-ẻ đuối nước, chàng sinh viên không ngờ cuộc đờ-i mình lại thay đổi chóng mặt sau một đêm và một lời đ-ề ng-hị k-hó ti-n...

Buổi chiều hè oi ả, cái nóng như thiêu đốt cả không gian, khiến mọi thứ trở nên lờ mờ dưới ánh nắng gay gắt. Tôi là Nam, một sinh viên năm ba đại học, đang trên đường trở về quê nghỉ hè, sau một kỳ học dài đầy căng thẳng. Con đường đất quen thuộc dẫn ra đồng, nơi bố tôi đang lúi húi làm cỏ, bỗng trở nên quen thuộc đến lạ. Tiếng ve râm ran vọng lại từ những hàng cây ven đường, tạo nên một bản giao hưởng đặc trưng của mùa hè. Tâm trí tôi đang lơ lửng với những dự định cho kỳ nghỉ, những quyển sách còn dang dở, và cả những ước mơ về tương lai mờ mịt.

Bỗng nhiên, một tiếng la thất thanh xé tan sự yên tĩnh của buổi chiều, vang vọng từ mé sông. Tiếng kêu ấy khiến tim tôi giật nảy. Tôi vội vã quay nhìn, và cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết sững: Một đứa trẻ đang vùng vẫy giữa dòng nước xoáy, những bàn tay bé xíu của nó cố gắng bám víu vào không khí, nhưng dòng nước cứ thế cuốn phăng đi. Mọi suy nghĩ trong đầu tôi đều biến mất, chỉ còn lại bản năng mách bảo. Không chút do dự, không kịp suy nghĩ, tôi lập tức ném đôi dép đang đi trên chân, lao như bay xuống sông.



Dòng nước xoáy mạnh, cuồn cuộn, cố gắng kéo tôi xuống. Đáy sông trơn trượt, bùn lầy, khiến từng bước chân của tôi trở nên khó khăn. Nhưng tôi không nản lòng. Trong tâm trí tôi chỉ có hình ảnh đứa bé đang chới với. Tôi dồn hết sức lực, đạp mạnh xuống nước, bơi thẳng ra giữa dòng, nơi đứa bé đang dần chìm nghỉm. Tôi quàng tay, cố gắng kéo đứa bé vào bờ, từng chút một, từng chút một, như thể đang giành giật sự sống từ tay tử thần.

Cuối cùng, tôi cũng kéo được đứa bé vào bờ. Cậu bé ho sặc sụa, những giọt nước văng ra từ miệng, rồi bật khóc nức nở, tiếng khóc vừa hoảng sợ, vừa nhẹ nhõm. Người nhà cậu bé, những người lúc nãy đang la hét thất thanh, giờ chạy tới ôm chầm lấy nó, khuôn mặt họ tái mét vì sợ hãi. Họ cảm ơn tôi rối rít, những lời cảm ơn chân thành, đầy sự biết ơn. Tôi chỉ gật đầu, nở một nụ cười mệt mỏi, rồi lặng lẽ về nhà, người ướt sũng, hai tay trầy xước vì va vào đá và cành cây dưới đáy sông.

Tối đó, khi ngồi ăn cơm, mẹ tôi nhìn tôi, ánh mắt bà ấy đầy vẻ rầu rĩ, lo lắng. Bà không ngừng dặn dò tôi phải cẩn thận khi ra đời, vì không phải ai cũng tử tế, không phải ai cũng sẽ nhớ ơn mình. Bà kể những câu chuyện về sự vô ơn, về những hiểm nguy rình rập. Tôi hiểu nỗi lòng của mẹ, hiểu sự lo lắng của bà dành cho tôi. Tôi cười, trấn an mẹ rằng cứu người là chuyện nên làm, không cần phải suy nghĩ quá nhiều về những gì sẽ nhận lại. Trong lòng tôi, sự bình yên lan tỏa, bởi tôi biết mình đã làm một việc đúng đắn.

Sáng hôm sau, khi tôi vừa thức dậy, cả xóm đã ngỡ ngàng. Ba chiếc xe sang trọng, bóng loáng, đỗ kín trước cửa nhà tôi, như thể một đoàn xe của những nhân vật quan trọng. Tiếng xì xào bàn tán vang lên từ những nhà xung quanh. Một người đàn ông trung niên, mặc sơ mi trắng lịch lãm, bước xuống xe, theo sau là trợ lý và vệ sĩ. Ông ấy có một phong thái điềm đạm, nhưng toát lên vẻ uy quyền. Ông tiến đến bắt tay tôi, giọng ông ấy rõ ràng, dứt khoát, đầy sự trân trọng: "Tôi là bố của thằng bé mà cháu đã cứu hôm qua. Nếu không có cháu, tôi đã mất con trai rồi."

Tim tôi đập thình thịch. Tôi không ngờ rằng, việc làm của mình lại có thể dẫn đến một cuộc gặp gỡ bất ngờ đến vậy. Ông ấy lấy từ túi áo ra một phong bì dày cộp, tôi đoán đó là tiền, và một tấm danh thiếp sang trọng. Ông nói tiếp: "Đây là quỹ học bổng cá nhân tôi tặng riêng cho cháu. Tôi biết cháu là sinh viên, chắc chắn sẽ cần đến. Nếu cháu muốn thực tập, làm việc, hay khởi nghiệp, bất cứ lúc nào, cánh cửa công ty tôi luôn mở rộng chào đón cháu. Hãy xem đây là lời cảm ơn chân thành nhất từ gia đình tôi."

Tôi chưa kịp phản ứng, tôi vẫn còn bàng hoàng trước những gì đang diễn ra. Người đàn ông siết chặt tay tôi, ánh mắt ông ấy chân thành, sâu sắc, như nhìn thấu tâm can tôi: "Không phải ai cũng dám lao xuống dòng nước lạ để cứu một đứa trẻ mình không quen biết. Cháu không chỉ cứu con trai tôi. Cháu nhắc tôi nhớ lại một điều quan trọng: nhân cách quý hơn mọi tài sản." Lời nói của ông ấy khiến tôi cảm thấy ấm lòng, một sự xúc động dâng trào trong lòng. Tôi nhận ra rằng, giá trị của một con người không nằm ở tiền bạc hay địa vị xã hội, mà nằm ở lòng tốt, ở nhân cách.

Sau khi người đàn ông và đoàn tùy tùng của ông ấy rời đi, cả nhà tôi vẫn còn bàng hoàng. Mẹ tôi cầm phong bì tiền, đôi tay bà run run. Bà không ngờ rằng, việc làm của tôi lại có thể mang lại một cơ hội lớn đến vậy. Bố tôi nhìn tôi, ánh mắt ông ấy đầy sự tự hào. Tôi cảm thấy một sự bình yên lan tỏa trong lòng. Tôi biết rằng, mình đã làm đúng, và lòng tốt sẽ luôn được đền đáp.

Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng. Vài ngày sau, câu chuyện về tôi và phong bì tiền đã lan truyền khắp xóm. Có những lời khen ngợi, những ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng cũng không ít những lời xì xào, những ánh mắt ghen tị. Một số người cho rằng tôi may mắn, số khác lại nói tôi cố tình tạo ấn tượng để được tiền. Những lời nói ấy khiến tôi cảm thấy khó chịu, nhưng tôi cố gắng bỏ ngoài tai. Tôi biết mình đã làm gì, và lương tâm tôi trong sạch.

Tuy nhiên, áp lực từ dư luận không ngừng tăng lên. Mẹ tôi, vốn là người nhạy cảm, bắt đầu lo lắng. Bà sợ tôi sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của tiền bạc và danh vọng, sợ tôi sẽ thay đổi. Tôi cảm nhận được nỗi lo của mẹ, nhưng tôi không biết phải làm gì để trấn an bà. Tôi vẫn đi làm đồng cùng bố, vẫn sống một cuộc sống bình dị như trước, nhưng trong lòng tôi, một sự đấu tranh nội tâm đang diễn ra.

Một buổi tối, khi tôi đang ngồi đọc sách, điện thoại tôi rung lên. Là số lạ. Tôi bắt máy, và giọng nói quen thuộc của người đàn ông hôm nọ vang lên. Ông ấy hỏi thăm tôi, và hỏi tôi có muốn đến công ty ông ấy thực tập không. Ông nói rằng, ông muốn tôi có cơ hội được học hỏi, được phát triển bản thân. Tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi biết, đây là một cơ hội lớn, nhưng tôi cũng lo lắng về những lời đàm tiếu, về sự thay đổi trong cuộc sống.

Sau nhiều đêm trăn trở, tôi quyết định đồng ý. Tôi muốn thử thách bản thân, muốn chứng tỏ rằng mình không chỉ là một người may mắn, mà còn là một người có năng lực. Tôi nói chuyện với bố mẹ, giải thích cho họ hiểu về quyết định của mình. Bố tôi ủng hộ tôi, nhưng mẹ tôi vẫn còn lo lắng. Bà ấy ôm tôi vào lòng, dặn dò tôi phải sống thật tốt, đừng bao giờ quên đi cội nguồn của mình.

Tôi lên thành phố, bắt đầu cuộc sống của một sinh viên thực tập. Công ty của ông ấy là một tập đoàn lớn, hoạt động trong nhiều lĩnh vực khác nhau. Tôi được phân vào phòng Marketing, nơi tôi có thể vận dụng những kiến thức đã học ở trường. Tôi làm việc chăm chỉ, không ngừng học hỏi từ những đồng nghiệp đi trước. Tôi biết rằng, mình phải cố gắng gấp đôi, gấp ba người khác, để chứng tỏ bản thân, để không phụ lòng tin tưởng của người đã cho tôi cơ hội này.

Môi trường làm việc ở công ty rất chuyên nghiệp và năng động. Tôi được tiếp xúc với những dự án lớn, được làm việc cùng những người tài giỏi. Tôi cảm thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều, không chỉ trong công việc mà còn trong cách suy nghĩ, trong cách đối nhân xử thế. Tôi nhận ra rằng, thế giới bên ngoài rộng lớn hơn rất nhiều so với những gì tôi từng nghĩ.

Trong quá trình làm việc, tôi phát hiện ra một điều bất ngờ. Con trai của ông ấy, cậu bé mà tôi đã cứu, cũng đang học ở một trường quốc tế gần công ty. Thỉnh thoảng, ông ấy lại đưa con trai đến công ty chơi, và tôi có dịp gặp lại cậu bé. Cậu bé giờ đã lớn hơn, và cậu bé vẫn nhớ tôi. Mỗi lần gặp, cậu bé đều gọi tôi là "anh hùng", và kể cho tôi nghe về những câu chuyện của mình.

Dần dần, tôi và cậu bé trở thành bạn bè thân thiết. Tôi thường xuyên dành thời gian trò chuyện cùng cậu bé, kể cho cậu bé nghe về cuộc sống ở quê, về những trò chơi dân gian. Cậu bé rất thích nghe tôi kể chuyện, và cậu bé thường hỏi tôi về những điều mà cậu bé chưa từng biết. Tôi cảm thấy một sự gắn kết đặc biệt với cậu bé, như thể chúng tôi là anh em ruột thịt.

Một ngày nọ, khi tôi đang làm việc, ông ấy gọi tôi vào phòng. Ông ấy nói rằng, ông ấy rất hài lòng với những gì tôi đã làm được trong thời gian qua. Ông ấy muốn tôi tiếp tục làm việc cho công ty sau khi tốt nghiệp, và ông ấy sẽ tạo điều kiện tốt nhất cho tôi phát triển sự nghiệp. Tôi vô cùng xúc động. Tôi không ngờ rằng, lòng tốt của mình lại được đền đáp một cách xứng đáng đến vậy.

Tôi gọi điện về báo tin cho bố mẹ. Bố tôi vui mừng khôn xiết. Mẹ tôi, sau một thời gian dài lo lắng, cuối cùng cũng cảm thấy yên lòng. Bà ấy nói rằng, bà ấy luôn tin tưởng vào tôi, tin tưởng vào lòng tốt của tôi. Tôi nhận ra rằng, dù ở đâu, dù làm gì, điều quan trọng nhất vẫn là giữ gìn nhân cách, giữ gìn lòng thiện lương.

Tôi tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại giỏi, và chính thức trở thành nhân viên của công ty ông ấy. Tôi tiếp tục làm việc chăm chỉ, không ngừng học hỏi và cống hiến. Tôi được giao những dự án quan trọng, và tôi luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Tôi trở thành một nhân viên giỏi, được mọi người tin tưởng và yêu mến.

Tôi vẫn thường xuyên về thăm quê, thăm bố mẹ. Tôi không bao giờ quên đi cội nguồn của mình, không bao giờ quên đi những ngày tháng khó khăn đã giúp tôi trưởng thành. Tôi vẫn giữ liên lạc với người đàn ông đã cho tôi cơ hội này, và tôi luôn biết ơn ông ấy. Ông ấy không chỉ là sếp của tôi, mà còn là một người thầy, một người cha thứ hai của tôi.

Một ngày nọ, khi tôi đang ngồi làm việc, ông ấy gọi tôi vào phòng. Ông ấy có vẻ mặt nghiêm trọng, và tôi linh cảm có chuyện gì đó không ổn. Ông ấy nói rằng, ông ấy muốn kể cho tôi nghe một câu chuyện, một câu chuyện mà ông ấy đã giấu kín bấy lâu nay. Tôi lắng nghe một cách chăm chú, lòng tôi dấy lên một sự tò mò.

Ông ấy kể rằng, trước đây, ông ấy cũng từng là một người nghèo khó, từng phải vật lộn để kiếm sống. Ông ấy đã trải qua nhiều khó khăn, nhiều thất bại. Và rồi, một ngày nọ, ông ấy đã gặp được một người phụ nữ tốt bụng, người đã giúp đỡ ông ấy vượt qua những khó khăn đó. Người phụ nữ ấy không chỉ giúp ông ấy về vật chất, mà còn giúp ông ấy tìm lại niềm tin vào cuộc sống, niềm tin vào lòng tốt của con người.

Nhưng rồi, một biến cố đã xảy ra. Người phụ nữ ấy đã gặp tai nạn, và ông ấy đã không thể cứu được cô ấy. Ông ấy vô cùng đau khổ, và ông ấy đã tự trách mình rất nhiều. Sau đó, ông ấy đã quyết định rời bỏ quê hương, lên thành phố lập nghiệp. Ông ấy làm việc cật lực, và cuối cùng cũng thành công. Nhưng trong lòng ông ấy, nỗi ám ảnh về cái chết của người phụ nữ ấy vẫn không nguôi.

Ông ấy nói rằng, khi nhìn thấy tôi lao xuống sông cứu con trai ông ấy, ông ấy đã nhìn thấy hình bóng của người phụ nữ ấy. Ông ấy đã nhìn thấy lòng tốt, sự dũng cảm và sự hy sinh. Ông ấy đã quyết định giúp đỡ tôi, không chỉ vì tôi đã cứu con trai ông ấy, mà còn vì ông ấy muốn bù đắp cho những gì đã mất. Ông ấy muốn tôi có một cuộc sống tốt đẹp hơn, một cuộc sống mà người phụ nữ ấy đã không thể có được.

Tôi lắng nghe câu chuyện của ông ấy, nước mắt tôi lăn dài. Tôi không ngờ rằng, đằng sau sự thành công của ông ấy lại là một câu chuyện đầy bi kịch và nỗi đau. Tôi cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc với ông ấy. Tôi ôm lấy ông ấy, và nói rằng tôi sẽ không bao giờ phụ lòng tin tưởng của ông ấy, sẽ không bao giờ quên đi những gì ông ấy đã làm cho tôi.

Từ ngày hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và ông ấy trở nên thân thiết hơn. Ông ấy không chỉ là sếp của tôi, mà còn là một người cha, một người bạn, một người thầy của tôi. Chúng tôi thường xuyên trò chuyện, chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống, về những ước mơ. Tôi học được rất nhiều điều từ ông ấy, không chỉ về công việc mà còn về cách sống, cách đối nhân xử thế.

Con trai ông ấy cũng lớn lên khỏe mạnh, thông minh. Cậu bé trở thành một người bạn thân thiết của tôi. Chúng tôi thường xuyên đi chơi cùng nhau, chia sẻ những bí mật, những niềm vui và nỗi buồn. Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có được một gia đình thứ hai ở thành phố.

Cuộc sống của tôi giờ đây trở nên trọn vẹn hơn bao giờ hết. Tôi có một công việc tốt, một gia đình yêu thương, và những người bạn thân thiết. Tôi không còn là chàng sinh viên nghèo khó, hay chàng trai mang theo nỗi lo lắng về tương lai. Tôi đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, tự tin, và đầy nghị lực.

Hành động dũng cảm cứu người của tôi ngày hôm ấy đã bất ngờ mở ra một cánh cửa mới trong cuộc đời. Nó đã không chỉ cứu sống một mạng người mà còn mang đến cho tôi một cơ hội lớn, chứng tỏ rằng giá trị con người và lòng nhân ái có thể tạo ra những thay đổi tích cực không ngờ trong cuộc sống. Và đôi khi, chính lòng tốt vô điều kiện là thứ tạo nên những cuộc gặp định mệnh, những mối quan hệ bền chặt và những tương lai rạng rỡ.

Tôi vẫn thường xuyên về thăm quê, thăm bố mẹ. Tôi không bao giờ quên đi cội nguồn của mình, không bao giờ quên đi những ngày tháng khó khăn đã giúp tôi trưởng thành. Tôi vẫn giữ liên lạc với người đàn ông đã cho tôi cơ hội này, và tôi luôn biết ơn ông ấy. Ông ấy không chỉ là sếp của tôi, mà còn là một người thầy, một người cha thứ hai của tôi.

Câu chuyện của tôi là minh chứng cho một điều: "Có những việc làm xuất phát từ bản năng lương thiện, nhưng lại mở ra những con đường không ngờ." Cuộc đời tôi, từ một hành động nhỏ bé, đã trở thành một hành trình đầy ý nghĩa, nơi tôi không chỉ tìm thấy thành công mà còn tìm thấy hạnh phúc đích thực. Tôi tin rằng, lòng tốt sẽ luôn được đền đáp, và những điều tốt đẹp sẽ đến với những người có trái tim nhân ái.

Tôi vẫn tiếp tục làm việc, cống hiến và học hỏi mỗi ngày. Tôi muốn dùng chính câu chuyện của mình để truyền cảm hứng cho những người khác, để họ tin vào lòng tốt, tin vào sức mạnh của nhân ái. Tôi tin rằng, mỗi người chúng ta đều có thể tạo ra những điều kỳ diệu, chỉ cần chúng ta dám hành động, dám cho đi mà không mong cầu nhận lại.