Min menu

Pages

Ng:hi chồng ngo:ại tì:nh vì mùi l:ạ trên quần áo, vợ theo dõi và bà:ng h:oàng với sự thật k:hó ti:n...

 Căn hộ nhỏ của chúng tôi, từng là tổ ấm của tình yêu và sự bình yên, giờ đây dường như bị bao phủ bởi một thứ mùi hương lạ, day dứt và khó hiểu. Tôi là Liên, và suốt mấy tuần qua, tôi đã sống trong sự dày vò của những nghi ngờ không tên. Quần áo của chồng tôi, Sơn, luôn có một mùi hương đặc trưng mỗi khi anh về nhà muộn. Đó không phải mùi nước hoa phụ nữ nồng nàn, mà là sự hòa quyện khó chịu của thuốc lá, mồ hôi và một thứ mùi khó tả, tanh nồng, đôi khi lại thoang thoảng mùi bia rượu.

Mỗi tối, khi kim đồng hồ nhích dần sang con số 11, rồi 12 giờ đêm, tôi lại nằm thao thức trên giường, lắng nghe tiếng chìa khóa lạch cạch mở cửa. Sơn bước vào nhà với dáng vẻ mệt mỏi rã rời, đôi vai anh trĩu nặng như mang theo cả gánh nặng của thế gian. Anh thường cố gắng đi thật nhẹ, rón rén vào phòng tắm rồi lên giường, giả vờ như không muốn làm phiền giấc ngủ của tôi. Nhưng tôi biết, tôi đã thức, và trái tim tôi đang gào thét những câu hỏi không lời.



Ban đầu, tôi cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực. Tôi tự nhủ rằng có thể anh ấy tăng ca nhiều, hoặc đơn giản là mùi từ môi trường làm việc. Nhưng rồi, sự thay đổi trong thái độ của Sơn, sự im lặng bất thường của anh ấy, và đặc biệt là cái mùi hương bí ẩn ấy, cứ đeo bẳng tôi như một ám ảnh. Anh ấy ít nói chuyện với tôi hơn, ít chia sẻ về công việc hơn. Ánh mắt anh ấy thường xuyên đờ đẫn, xa xăm, như đang che giấu một điều gì đó.

Trong đầu tôi bắt đầu nảy sinh những ý nghĩ đáng sợ. Liệu có phải Sơn đang có mối quan hệ bên ngoài? Hay anh ấy đang dính vào một công việc gì đó mờ ám, nguy hiểm? Nỗi lo sợ cứ lớn dần, gặm nhấm tâm hồn tôi từng chút một. Tôi cảm thấy như có một bức tường vô hình đang mọc lên giữa chúng tôi, ngăn cách hai người từng yêu thương nhau say đắm. Tôi không thể chịu đựng được sự nghi ngờ này thêm nữa. Tôi quyết định phải tìm ra sự thật, dù sự thật đó có tàn khốc đến đâu.

Một buổi chiều, khi Sơn vừa bước ra khỏi nhà sau bữa tối vội vã, tôi quyết định thực hiện kế hoạch đã ấp ủ bấy lâu. Tôi vội vàng mặc áo khoác, đội mũ, và bí mật đi theo anh. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, vừa lo lắng, vừa sợ hãi, nhưng cũng đầy quyết tâm. Tôi phải biết sự thật. Dù có phải đối mặt với nỗi đau nào, tôi cũng chấp nhận.

Sơn đi xe máy, luồn lách qua những con phố đông đúc của Sài Gòn. Tôi cố gắng bám theo anh, giữ một khoảng cách nhất định để không bị phát hiện. Anh ấy đi qua những khu phố quen thuộc, rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ, tối tăm. Tôi cảm thấy bất an. Anh ấy đang đi đâu vậy? Con hẻm này dẫn đến một khu vực phức tạp, nơi có nhiều quán bar và tụ điểm giải trí về đêm.

Tôi đậu xe ở một góc khuất, rồi lén lút đi bộ vào con hẻm. Ánh đèn neon nhấp nháy từ những quán bar hắt ra, tiếng nhạc xập xình, tiếng cười nói ồn ào. Một cảm giác sợ hãi và ghê tởm dâng trào trong lòng tôi. Sơn đang làm gì ở đây? Chẳng lẽ anh ấy lại...

Tôi nhìn thấy Sơn dừng lại trước một quán bar có tên "Black Rose". Anh ấy không bước vào với vẻ của một khách hàng. Thay vào đó, anh ấy đi thẳng ra phía sau quán, nơi có một cửa phụ nhỏ. Anh ấy lục tìm chìa khóa trong túi, rồi mở cửa bước vào. Tôi nấp sau một gốc cây, tim tôi đập loạn xạ. Chắc chắn rồi, anh ấy đang làm việc ở đó. Nhưng làm việc gì? Một công việc gì đó mờ ám, không đàng hoàng sao?

Tôi đứng đó, chân tay run lẩy bẩy. Hình ảnh Sơn bước vào quán bar đó cứ lởn vởn trong đầu tôi. Nỗi tức giận và sự thất vọng bùng lên trong lòng tôi như ngọn lửa. Tôi đã từng tin tưởng anh ấy tuyệt đối, vậy mà anh ấy lại lén lút làm những việc như thế này. Có lẽ, anh ấy đã không còn yêu tôi nữa. Có lẽ, anh ấy đã lừa dối tôi bấy lâu nay.

Tôi về nhà trong tâm trạng hỗn loạn. Cả đêm đó, tôi không ngủ được. Nước mắt tôi lăn dài trên gối. Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc khi đã tin tưởng anh ấy. Sáng hôm sau, tôi vẫn cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng ánh mắt tôi nhìn Sơn đã khác. Có sự hoài nghi, sự giận dữ, và cả sự đau khổ.

Sơn dường như nhận ra sự khác biệt trong thái độ của tôi. Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt dò xét, nhưng không nói gì. Không khí trong nhà trở nên căng thẳng, ngột ngạt. Chúng tôi ăn sáng trong im lặng, không ai nói với ai một lời nào. Tôi muốn đối mặt với anh ấy, muốn hét lên những câu hỏi đang dày vò tôi, nhưng tôi lại không đủ can đảm. Tôi sợ, sợ rằng sự thật sẽ tàn khốc hơn những gì tôi có thể tưởng tượng.

Tối hôm đó, khi Sơn vừa bước vào nhà sau giờ làm, tôi không thể kìm nén được nữa. "Anh Sơn, anh đang làm gì vậy? Mấy tuần nay anh đi đâu, làm gì mà về muộn thế? Quần áo của anh luôn có mùi lạ." Giọng tôi run run, đầy vẻ giận dữ và thất vọng. Sơn nhìn tôi, ánh mắt anh ấy thoáng chút giật mình, rồi chuyển sang vẻ buồn bã.

Anh ấy im lặng một lúc lâu, rồi ngồi xuống ghế sofa, lấy tay ôm mặt. "Anh... anh xin lỗi em." Giọng anh ấy trầm đục, đầy vẻ mệt mỏi. "Anh biết em đang nghĩ gì. Anh biết em đang nghi ngờ anh." Tôi nhìn anh ấy, trái tim tôi như thắt lại. "Vậy anh nói đi. Anh đang làm gì? Anh đang lừa dối em đúng không?"

Sơn ngẩng đầu lên, đôi mắt anh ấy đỏ hoe. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh ấy chất chứa bao nỗi niềm, bao sự đau khổ. Rồi, bất ngờ, anh ấy bật khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt hốc hác của anh ấy. Anh ấy khóc như một đứa trẻ, khóc cho những gánh nặng mà anh ấy đã phải chịu đựng bấy lâu nay.

Tôi sững sờ. Tôi chưa bao giờ thấy Sơn khóc. Anh ấy luôn là một người đàn ông mạnh mẽ, kiên cường. Nhìn những giọt nước mắt của anh ấy, nỗi tức giận trong tôi dần tan biến, thay vào đó là sự bàng hoàng và một chút sợ hãi. Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Sơn hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu giải thích, giọng anh ấy đứt quãng vì những tiếng nấc. Anh ấy nói rằng, em gái út của anh ấy, bé An, bị bệnh hiểm nghèo. Căn bệnh quái ác ấy cần rất nhiều tiền để chữa trị, mà gia đình anh ấy lại không đủ khả năng. Bố mẹ anh ấy đã già yếu, không còn làm ra tiền được nữa.

Anh ấy đã cố gắng xoay sở mọi cách, từ vay mượn bạn bè, đồng nghiệp, đến cầm cố tài sản. Nhưng số tiền vẫn không đủ. Mỗi ngày, nhìn em gái mình tiều tụy vì bệnh tật, nhìn bố mẹ già nua lo lắng, anh ấy cảm thấy lòng mình như lửa đốt. Anh ấy không thể ngồi yên nhìn em mình chết dần chết mòn được.

Vì vậy, Sơn quyết định đi làm thêm. Anh ấy tìm được một công việc dọn dẹp ở một quán bar vào ban đêm. "Đó là công việc duy nhất mà anh có thể tìm được với mức lương đủ để trang trải chi phí thuốc men cho An, mà lại không ảnh hưởng đến công việc chính của anh ban ngày." Sơn nói, giọng anh ấy đầy vẻ đau khổ và bất lực. "Anh giấu em vì anh không muốn em phải lo lắng. Anh sợ em khinh thường công việc của anh, sợ em thất vọng về anh."

Nghe Sơn giải thích, cả thế giới của tôi như sụp đổ. Tôi cảm thấy như bị sét đánh ngang tai. Mọi sự nghi ngờ, mọi nỗi tức giận trong tôi đều tan biến, thay vào đó là sự hối hận tột cùng. Tôi đã quá thiển cận, quá nông cạn khi vội vàng phán xét anh ấy. Tôi đã không tin tưởng anh ấy, đã để những suy nghĩ tiêu cực lấn át tình yêu của mình.

Tôi ôm Sơn vào lòng, ôm thật chặt, như muốn bù đắp cho những tổn thương mà tôi đã gây ra. Nước mắt tôi lăn dài trên vai anh ấy. "Anh Sơn, em xin lỗi. Em xin lỗi vì đã không tin tưởng anh. Em xin lỗi vì đã nghi ngờ anh." Tôi nghẹn ngào nói, giọng tôi run run.

Sơn ôm chặt lấy tôi, anh ấy cũng khóc nức nở. Hai vợ chồng tôi ôm nhau khóc trong đêm, khóc cho những hiểu lầm, khóc cho những gánh nặng mà chúng tôi đã phải chịu đựng bấy lâu nay. Đêm đó, chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, chia sẻ mọi thứ với nhau. Sơn kể cho tôi nghe về những khó khăn mà anh ấy đã trải qua, về những đêm làm việc vất vả, về những lần anh ấy muốn bỏ cuộc nhưng lại nghĩ đến em gái.

Tôi cũng kể cho anh ấy nghe về những nỗi lo sợ, những nghi ngờ mà tôi đã phải chịu đựng. Chúng tôi không còn giấu giếm nhau điều gì nữa. Tôi biết, từ giờ trở đi, chúng tôi sẽ cùng nhau gánh vác mọi khó khăn, mọi gánh nặng. Tôi sẽ không để anh ấy phải đơn độc một mình nữa.

Sáng hôm sau, tôi cùng Sơn đến bệnh viện thăm bé An. Em gái anh ấy gầy gò, xanh xao, nhưng ánh mắt em ấy vẫn lấp lánh sự sống. Tôi ôm An vào lòng, trái tim tôi đau nhói. Tôi biết, mình phải làm gì đó để giúp đỡ em ấy.

Tôi quyết định sử dụng số tiền tiết kiệm của mình để cùng Sơn chữa bệnh cho An. Tôi cũng nói chuyện với sếp của mình, xin làm thêm giờ, làm thêm dự án để kiếm thêm thu nhập. Tôi muốn cùng Sơn gánh vác gánh nặng này, không để anh ấy phải chịu đựng một mình nữa.

Một bất ngờ xảy ra. Một người bạn thân của tôi, người đã từng làm trong ngành y tế, biết được câu chuyện của bé An. Cô ấy đã giới thiệu chúng tôi đến một bệnh viện lớn, nơi có các bác sĩ giỏi và trang thiết bị hiện đại hơn. Nhờ sự giúp đỡ của bạn tôi, bé An được chuyển đến bệnh viện đó và được điều trị với phác đồ mới nhất.

Trong suốt quá trình điều trị, tôi và Sơn luôn ở bên cạnh An. Chúng tôi động viên em ấy, chăm sóc em ấy từng li từng tí. Chúng tôi cùng nhau đối mặt với những khó khăn, những thử thách. Tình yêu của chúng tôi dành cho nhau, và tình yêu của chúng tôi dành cho An, ngày càng trở nên bền chặt hơn.

Sau nhiều tháng điều trị tích cực, sức khỏe của bé An dần hồi phục. Căn bệnh quái ác dần được đẩy lùi. An không chỉ khỏe mạnh hơn, mà em ấy còn trở nên lạc quan, yêu đời hơn. Tôi và Sơn vui mừng khôn xiết. Chúng tôi biết, đây là một phép màu, một món quà vô giá mà ông trời đã ban tặng cho chúng tôi.

Gia đình Sơn cũng rất biết ơn tôi. Bố mẹ anh ấy không ngừng cảm ơn tôi, nói rằng tôi là "ân nhân" của gia đình. Tôi biết, tôi không phải là ân nhân, tôi chỉ là một người vợ yêu chồng, và một người chị dâu yêu em chồng.

Sau khi An khỏe mạnh, tôi và Sơn quyết định dùng số tiền còn lại để giúp đỡ những bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn. Chúng tôi thành lập một quỹ từ thiện nhỏ, quyên góp tiền từ bạn bè, người thân, và những người hảo tâm. Chúng tôi muốn lan tỏa tình yêu thương, muốn giúp đỡ những người đang gặp khó khăn, giống như An đã từng.

Sơn không còn phải đi làm thêm ở quán bar nữa. Anh ấy vẫn làm công việc chính của mình, và anh ấy dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, cho tôi, và cho các hoạt động từ thiện. Anh ấy đã thay đổi rất nhiều. Anh ấy trở nên cởi mở hơn, chia sẻ nhiều hơn. Chúng tôi đã học được cách tin tưởng nhau tuyệt đối, cách yêu thương nhau một cách chân thành nhất.

Một twist khác xảy ra. Sau khi câu chuyện của chúng tôi được chia sẻ trên một tờ báo địa phương, rất nhiều người đã liên hệ với chúng tôi để ủng hộ quỹ từ thiện. Quỹ của chúng tôi ngày càng lớn mạnh, giúp đỡ được rất nhiều bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn. Chúng tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc khi có thể làm được những điều ý nghĩa cho cộng đồng.

Tôi nhìn Sơn, ánh mắt tôi tràn đầy tình yêu thương và sự ngưỡng mộ. Anh ấy không chỉ là chồng tôi, mà còn là người hùng của tôi. Anh ấy đã dám hy sinh, dám đối mặt với khó khăn để cứu em gái mình. Và anh ấy đã dạy cho tôi một bài học quý giá về tình yêu, sự tin tưởng, và lòng nhân ái.

Cuộc sống của chúng tôi giờ đây tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Chúng tôi không chỉ có một gia đình nhỏ ấm cúng, mà còn có một gia đình lớn hơn, đó là những bệnh nhân mà chúng tôi đã giúp đỡ. Chúng tôi biết, hành trình phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng chúng tôi không còn sợ hãi nữa. Bởi vì chúng tôi có nhau, có tình yêu thương, và có niềm tin vào những điều tốt đẹp.

Câu chuyện của tôi, câu chuyện về Liên và Sơn, trở thành một minh chứng cho thấy: Nghi ngờ có thể làm tổn thương tình yêu, nhưng sự thật và lòng bao dung có thể hàn gắn mọi vết rạn nứt. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, đừng vội vàng phán xét người khác, hãy lắng nghe, hãy thấu hiểu, và hãy tin tưởng vào tình yêu.

Và tôi biết, dù cuộc đời có thử thách đến đâu, dù có bao nhiêu hiểu lầm hay khó khăn, thì tình yêu thương chân thành, sự tin tưởng và lòng nhân ái sẽ luôn là chìa khóa để vượt qua tất cả, để tìm lại ý nghĩa đích thực của cuộc sống.