Min menu

Pages

Con dâu t:ỉnh l:ẻ ra mắt nhà chồng: Mẹ Quân nói một câu khiến cô ch:ết lặ:ng ngay trước mặt gia đình...

Tôi, Linh, ngồi bên cửa sổ phòng trọ, ngắm nhìn những hạt mưa cuối thu tí tách rơi trên tán cây bàng đỏ. Cái lạnh se sắt của Hà Nội len lỏi qua ô cửa kính, nhưng không lạnh bằng nỗi lo lắng đang cào xé trong lòng tôi. Hai năm, tôi và Quân đã yêu nhau. Tình yêu của chúng tôi nảy nở từ những ngày tháng sinh viên đầy mơ mộng, giản dị nhưng nồng cháy. Quân là người đã cho tôi thấy một thế giới khác, một thế giới không chỉ có sách vở và công việc đồng áng. Anh yêu tôi vì sự chân thành, vì nghị lực và vì tôi là chính tôi, không toan tính, không vụ lợi. Tôi yêu anh, yêu bằng cả trái tim, bằng tất cả những gì tôi có.

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo, bố mẹ tôi quanh năm gắn bó với đồng ruộng. Cuộc sống tuy vất vả nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy thiếu thốn tình cảm. Gia đình tôi nghèo, nhưng giàu tình thương. Từ nhỏ, tôi đã luôn ấp ủ một ước mơ: thoát ly khỏi cái nghèo, tìm một con đường mới cho cuộc đời mình. Tôi đã nỗ lực học tập, thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng ở thành phố. Ra trường, tôi cũng đã cố gắng hết sức, làm đủ mọi công việc, từ nhân viên văn phòng đến làm thêm buổi tối. Nhưng cuộc sống thành phố khắc nghiệt hơn tôi tưởng. Sau hai năm đi làm, tôi vẫn phải ở nhà thuê, thu nhập chỉ đủ trang trải cuộc sống cơ bản, chưa dư dả được đồng nào.



Quân thì khác. Anh là con trai độc nhất của một gia đình khá giả ở thành phố. Bố mẹ anh đều là những công chức về hưu, có lương hưu ổn định, có nhà riêng khang trang ở khu phố cổ. Quân có công việc ổn định, thu nhập tốt. Bạn bè tôi thường nói, tôi như "chuột sa chĩnh gạo" khi yêu Quân. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ về những điều đó. Tôi yêu Quân vì con người anh, vì sự ấm áp, chân thành mà anh dành cho tôi. Tôi biết, tình yêu của chúng tôi không màng vật chất, không màng danh vọng. Nó chỉ đơn giản là sự đồng điệu của hai tâm hồn, là sự sẻ chia và thấu hiểu.

Hôm nay là ngày tôi về ra mắt gia đình Quân. Lòng tôi vừa hồi hộp, vừa lo lắng. Tôi biết, mẹ Quân là một người phụ nữ kỹ tính, và bà rất coi trọng chuyện "môn đăng hộ đối". Tôi đã chuẩn bị một bộ quần áo tươm tất nhất, mua một món quà nhỏ nhưng ý nghĩa. Tôi cố gắng giữ cho mình sự tự tin, nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn không khỏi lo sợ.

Khi bước vào căn nhà khang trang của Quân, tôi cảm thấy mình nhỏ bé lạ thường. Mẹ Quân, bà Thúy, đón tôi với một nụ cười xã giao. Ánh mắt bà lướt qua tôi, từ đầu đến chân, như đang đánh giá. Bà hỏi han tôi về gia đình, về công việc, về cuộc sống ở thành phố. Tôi cố gắng trả lời một cách tự nhiên nhất, nhưng tôi cảm nhận được sự dò xét trong từng câu hỏi của bà. Bà hỏi tôi có nhà riêng ở thành phố chưa, có tài sản riêng nào không. Tôi thành thật trả lời rằng tôi vẫn đang ở nhà thuê, và thu nhập chỉ đủ trang trải cuộc sống.

Trong bữa cơm, không khí trở nên gượng gạo. Mẹ Quân liên tục nói về những người quen của bà, về con cái họ đều kết hôn với những người môn đăng hộ đối, có địa vị trong xã hội. Bà nói bóng gió về việc "lấy vợ nghèo sẽ khổ", về việc "con gái phải có của ăn của để mới không bị khinh thường". Từng lời bà nói như những mũi kim châm vào lòng tôi. Tôi cảm thấy tủi thân, cảm thấy mình như một kẻ lạc lõng trong bữa ăn sang trọng ấy. Quân nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự lo lắng, nhưng anh không nói được lời nào để bênh vực tôi.

Sau bữa cơm, mẹ Quân riêng gặp Quân. Tôi không nghe được cuộc nói chuyện của họ, nhưng tôi nhìn thấy khuôn mặt Hưng biến sắc. Khi anh quay trở lại, anh ấy ôm tôi thật chặt, ánh mắt anh ấy đầy sự bất lực và đau khổ. "Mẹ... mẹ bắt anh chia tay em." Hưng nói, giọng anh ấy nghẹn lại. "Bà ấy nói không muốn anh phải 'cưới vợ nghèo'." Trái tim tôi như vỡ vụn. Tôi biết điều này sẽ xảy ra, nhưng tôi không ngờ nó lại đến nhanh đến vậy, và đau đớn đến vậy. Quân rất yêu tôi và không muốn từ bỏ, nhưng anh cũng không muốn làm mẹ buồn. Anh ấy đang đứng giữa hai dòng nước, và tôi nhìn thấy sự giằng xé trong tâm hồn anh. Tôi cảm thấy cô đơn, bất lực. Tình yêu của chúng tôi, liệu có đủ mạnh mẽ để vượt qua những định kiến và áp lực này không?

Những ngày sau đó, cuộc sống của tôi như chìm vào bóng tối. Mẹ Quân liên tục gọi điện cho Quân, tìm mọi cách để ép anh chia tay tôi. Bà nói với anh rằng tôi không xứng đáng với anh, rằng tôi sẽ là gánh nặng cho tương lai của anh. Quân, giữa một bên là tình yêu dành cho tôi và một bên là lòng hiếu thảo với mẹ, trở nên mệt mỏi và suy sụp. Anh ấy vẫn cố gắng giữ liên lạc với tôi, nhưng những cuộc gặp gỡ của chúng tôi đều diễn ra trong sự căng thẳng và buồn bã. Tôi nhìn thấy sự giằng xé trong ánh mắt anh, và lòng tôi đau như cắt.

Tôi biết Quân đang phải chịu đựng rất nhiều áp lực. Tôi cũng biết, anh ấy yêu tôi thật lòng. Nhưng tôi cũng cảm thấy tủi thân, cảm thấy mình như một kẻ tội đồ, một người đã mang đến rắc rối cho anh. Nỗi lo sợ mất đi Quân, mất đi tình yêu mà tôi đã vun đắp bấy lâu nay, cứ thế gặm nhấm tâm hồn tôi. Tôi tự hỏi, liệu có phải tôi nên buông tay, để anh ấy được tự do, để anh ấy không phải chịu đựng những áp lực từ gia đình nữa?

Trong những ngày tháng chìm trong tuyệt vọng, tôi tìm đến công việc như một cách để giải tỏa nỗi buồn. Tôi làm việc không ngừng nghỉ, từ sáng sớm đến tối muộn, thậm chí còn nhận thêm việc làm thêm buổi tối. Tôi muốn chứng minh cho mẹ Quân thấy rằng, tôi không phải là một người nghèo hèn, không phải là một kẻ ăn bám. Tôi muốn chứng minh cho bà thấy rằng, tôi có thể tự lo cho cuộc sống của mình, và tôi có đủ nghị lực để vươn lên. Tôi muốn chứng minh rằng, tình yêu của tôi dành cho Quân là chân thành, không vụ lợi.

Một buổi tối, khi tôi đang làm việc ở quán cà phê, Quân bất ngờ xuất hiện. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự xót xa. "Linh, em đừng làm việc quá sức như vậy. Em sẽ đổ bệnh mất." Hưng nói, giọng anh ấy khàn đặc. Tôi nhìn anh, nước mắt tôi lăn dài. "Em muốn chứng minh cho mẹ anh thấy rằng em không phải là gánh nặng. Em muốn chứng minh rằng em xứng đáng với anh." Tôi nói, giọng tôi nghẹn lại.

Hưng ôm chặt lấy tôi, anh ấy siết chặt tôi vào lòng, như muốn truyền cho tôi sức mạnh. "Linh à, em không cần phải chứng minh gì cả. Anh biết em là người như thế nào. Anh yêu em vì em là chính em, không phải vì em có bao nhiêu tiền, hay em có địa vị gì. Anh sẽ không bao giờ buông tay em." Lời nói của Hưng như một tia nắng, xua tan đi bóng tối trong lòng tôi. Tôi cảm thấy được an ủi, được yêu thương, và được tiếp thêm sức mạnh.

Sau đêm đó, chúng tôi quyết định cùng nhau đối mặt với gia đình Quân. Tôi biết, con đường phía trước sẽ còn rất nhiều chông gai, nhưng tôi tin rằng, chỉ cần chúng tôi yêu nhau thật lòng, chỉ cần chúng tôi cùng nhau vượt qua, thì mọi khó khăn đều sẽ qua đi.

Chúng tôi về nhà Quân. Mẹ Quân vẫn giữ thái độ lạnh lùng, xa cách. Bà nhìn tôi với ánh mắt đầy sự dò xét, như thể tôi là một kẻ xâm nhập vào cuộc sống của gia đình bà. Quân hít một hơi thật sâu, rồi nói với mẹ: "Mẹ ơi, con yêu Linh. Con sẽ không bao giờ chia tay cô ấy. Con xin mẹ hãy chấp nhận Linh. Con bé là một người tốt, và con bé xứng đáng được hạnh phúc."

Mẹ Quân cười nhạt. "Con bé tốt đến mấy cũng không bằng tiền bạc, không bằng địa vị. Con bé nghèo, nó sẽ chỉ là gánh nặng cho con thôi." Bà nói, giọng bà đầy sự khinh thường. Tôi lắng nghe những lời bà nói, lòng tôi quặn thắt. Nhưng tôi cố gắng giữ bình tĩnh.

Tôi nhìn thẳng vào mắt mẹ Quân, giọng tôi kiên định: "Thưa bác, cháu biết gia cảnh cháu không bằng gia đình mình. Cháu cũng biết bác lo lắng cho tương lai của Quân. Nhưng cháu xin khẳng định với bác, cháu yêu Quân thật lòng. Cháu không bao giờ mong cầu tiền bạc hay địa vị từ Quân. Cháu chỉ muốn được ở bên anh ấy, cùng anh ấy xây dựng một cuộc sống hạnh phúc bằng chính đôi tay của mình."

Mẹ Quân nhìn tôi, ánh mắt bà thoáng chút ngạc nhiên. Bà không ngờ tôi lại có thể nói những lời đó. Bà im lặng một lúc lâu, rồi nói: "Tùy các con. Nhưng đừng trách mẹ sau này." Bà bỏ đi, để lại chúng tôi với một không khí nặng nề.

Tôi và Quân biết rằng, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Mẹ Quân sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Bà vẫn tiếp tục tìm mọi cách để chia rẽ chúng tôi. Bà thường xuyên giới thiệu cho Quân những cô gái "môn đăng hộ đối", tổ chức những buổi gặp mặt, những bữa tiệc sang trọng. Quân luôn từ chối một cách khéo léo, nhưng tôi biết, anh ấy đang phải chịu đựng rất nhiều áp lực từ mẹ.

Tôi cũng gặp phải những khó khăn trong công việc. Có lẽ do áp lực từ mẹ Quân, tôi thường xuyên bị đồng nghiệp soi mói, bị sếp gây khó dễ. Tôi cảm thấy mệt mỏi, muốn buông xuôi tất cả. Nhưng rồi, tôi lại nghĩ đến Quân, nghĩ đến tình yêu của chúng tôi. Tôi không thể bỏ cuộc. Tôi phải mạnh mẽ hơn, phải kiên cường hơn.

Tôi bắt đầu tìm kiếm một công việc mới. Tôi dành thời gian học hỏi thêm kiến thức, trau dồi kỹ năng. Tôi muốn tìm một công việc phù hợp hơn với khả năng của mình, một công việc có thể mang lại cho tôi thu nhập tốt hơn, để tôi không còn phải lo lắng về tiền bạc nữa. Tôi muốn chứng minh cho mẹ Quân thấy rằng, tôi không phải là một kẻ yếu đuối, không phải là một kẻ ăn bám.

Sau nhiều tháng nỗ lực, tôi tìm được một công việc mới ở một công ty nước ngoài. Mức lương của tôi tăng lên đáng kể, và công việc cũng phù hợp với sở trường của tôi hơn. Tôi cảm thấy tự tin hơn, và cuộc sống của tôi cũng trở nên tươi sáng hơn. Tôi kể cho Quân nghe tin vui, anh ấy cũng rất mừng cho tôi.

Mẹ Quân, khi biết tin tôi có công việc mới, có thu nhập tốt hơn, thái độ của bà cũng dần thay đổi. Bà không còn nói những lời cay nghiệt nữa, và cũng không còn tìm cách chia rẽ chúng tôi. Tôi biết, bà vẫn còn chút định kiến, nhưng ít nhất, bà cũng đã chấp nhận tôi phần nào.

Một ngày nọ, khi tôi đang làm việc ở công ty, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một số lạ. Đó là tiếng mẹ tôi. Giọng mẹ tôi run rẩy, đầy sự lo lắng: "Linh ơi, bố con bị bệnh nặng lắm. Ông ấy đang nằm viện, bác sĩ nói không qua khỏi đâu con." Trái tim tôi như ngừng đập. Bố tôi, người đàn ông hiền lành, tần tảo, là chỗ dựa của tôi, giờ đây đang cận kề cái chết. Tôi vội vàng xin nghỉ việc, và ngay lập tức bắt chuyến xe về quê.

Khi tôi về đến nhà, bố tôi đang nằm đó, yếu ớt trên giường bệnh. Ông ấy nhìn tôi, ánh mắt ông ấy đầy sự yêu thương và tiếc nuối. Tôi ôm chặt lấy bố, nước mắt tôi lăn dài. Tôi không thể tin rằng, tôi sẽ mất bố.

Trong những ngày bố tôi nằm viện, tôi luôn túc trực bên ông. Tôi không còn nghĩ đến công việc, không còn nghĩ đến những chuyện tình cảm. Tôi chỉ muốn dành tất cả thời gian của mình cho bố. Quân, dù bận rộn với công việc, cũng thường xuyên về quê thăm bố tôi. Anh ấy chăm sóc bố tôi chu đáo, động viên tôi. Anh ấy đã chứng minh cho tôi thấy rằng, anh ấy là một người đàn ông trưởng thành, một người đàn ông đáng để tôi tin tưởng.

Bố tôi ra đi thanh thản trong vòng tay của tôi và mẹ. Đám tang của ông ấy diễn ra trong không khí đau buồn, nhưng cũng ấm cúng và đầy tình nghĩa. Bà con lối xóm, bạn bè của bố, và cả những người từ xa cũng về đưa tiễn ông. Tôi cảm thấy biết ơn vì đã có một người bố tuyệt vời như vậy.

Sau đám tang, tôi trở lại thành phố, nhưng lòng tôi vẫn nặng trĩu nỗi buồn. Tôi nhớ bố tôi rất nhiều. Quân luôn ở bên cạnh tôi, an ủi tôi, động viên tôi. Anh ấy đã trở thành chỗ dựa vững chắc cho tôi trong những ngày tháng khó khăn nhất.

Một buổi tối, khi hai chúng tôi đang ngồi bên nhau, Quân đột nhiên hỏi tôi: "Linh, em có muốn kết hôn với anh không?". Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh. Ánh mắt anh ấy chân thành, đầy tình yêu thương. Tôi gật đầu, nước mắt tôi lăn dài. "Em muốn." Tôi nói, giọng tôi nghẹn lại.

Chúng tôi quyết định tổ chức một đám cưới nhỏ, ấm cúng ở quê. Mẹ tôi, dù còn buồn vì sự ra đi của bố, nhưng cũng rất vui mừng khi nhìn thấy tôi tìm được hạnh phúc. Mẹ Quân cũng về dự đám cưới. Bà không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa, mà thay vào đó là một nụ cười hiền hậu. Bà nắm lấy tay tôi, ánh mắt bà đầy sự yêu thương. "Con ơi, bác xin lỗi. Bác đã sai rồi. Bác đã quá nông cạn khi chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài. Con là một người tốt, một người con gái xứng đáng được hạnh phúc."

Lời nói của mẹ Quân như xoa dịu mọi vết thương trong lòng tôi. Tôi ôm chặt lấy bà, nước mắt tôi lăn dài. Tôi biết, bà đã thực sự chấp nhận tôi.

Sau đám cưới, cuộc sống của chúng tôi tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Quân và tôi cùng nhau xây dựng tổ ấm, cùng nhau vun đắp tình yêu. Chúng tôi không còn phải lo lắng về những định kiến, những áp lực từ gia đình nữa. Mẹ Quân thường xuyên về thăm chúng tôi, bà yêu thương tôi như con gái ruột. Bà cũng thường xuyên giúp đỡ tôi trong công việc, chia sẻ kinh nghiệm sống.

Tôi tiếp tục phát triển trong công việc của mình. Tôi trở thành một người phụ nữ thành đạt, độc lập, và có tiếng nói trong xã hội. Quân cũng thăng tiến trong công việc, và anh ấy luôn là người chồng, người bạn đồng hành tuyệt vời của tôi. Chúng tôi có một cuộc sống viên mãn, không chỉ có tình yêu mà còn có sự nghiệp, có gia đình hạnh phúc.

Hai năm sau đám cưới, chúng tôi chào đón đứa con đầu lòng. Đó là một bé gái xinh xắn, đáng yêu. Tiếng cười của con bé lấp đầy căn nhà của chúng tôi bằng âm thanh của niềm hạnh phúc. Tôi nhìn con, nhìn chồng, và nhìn mẹ tôi đang âu yếm cháu ngoại, lòng tôi tràn ngập sự mãn nguyện.

Cuộc đời tôi là một hành trình dài, với nhiều khó khăn, thử thách, nhưng cuối cùng, tôi đã tìm thấy hạnh phúc đích thực. Tình yêu của chúng tôi đã vượt qua mọi định kiến, mọi rào cản. Nó đã chứng minh rằng, tình yêu không cần màng vật chất, không màng danh vọng. Nó chỉ cần sự chân thành, sự thấu hiểu, và sự kiên cường.

Tôi vẫn thường xuyên về thăm quê, thăm mẹ tôi, thăm những người thân yêu. Tôi không quên nơi mình đã sinh ra và lớn lên. Tôi vẫn là Linh của ngày xưa, một cô gái quê mùa, chân chất, nhưng giờ đây, tôi đã mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn. Tôi biết ơn những khó khăn đã qua, vì chính những khó khăn ấy đã tôi luyện tôi thành một người phụ nữ như ngày hôm nay.

Tôi tin rằng, tình yêu chân chính sẽ luôn vượt qua mọi thử thách. Và hạnh phúc không phải là tìm kiếm sự hoàn hảo, mà là trân trọng những gì mình đang có, và cùng nhau vun đắp cho tương lai. Câu chuyện của tôi là một minh chứng cho điều đó.