Min menu

Pages

Về nhà m:uộn với m:ùi l:ạ, chồng khiến vợ ng:hi n:gờ: Liên theo dõi và phát hiện sự thật k:inh ho:àng khiến cô b:àng ho:àng...

Cuộc hôn nhân của Liên và Sơn từng là một bức tranh hoàn hảo, được vẽ nên bằng những nét cọ của tình yêu, sự tin tưởng và những ước mơ chung. Chúng tôi đã cùng nhau đi qua bao giông bão từ thuở hàn vi, cùng nhau vun đắp từng chút một cho tổ ấm nhỏ. Sơn là người chồng mẫu mực, luôn quan tâm, chu đáo và chưa bao giờ khiến tôi phải phiền lòng. Thế nhưng, khoảng ba tháng trở lại đây, một bóng đen kỳ lạ bắt đầu bao phủ lên cuộc sống của chúng tôi. Mùi hương lạ, một mùi hương không giống bất kỳ loại nước hoa phụ nữ nào, mà là sự hòa trộn của thuốc lá, mồ hôi và một thứ mùi khó tả, tanh nồng, cứ bám riết lấy quần áo của Sơn mỗi khi anh về nhà.

Sơn bắt đầu về nhà muộn hơn, thường xuyên với vẻ mặt phờ phạc, mệt mỏi. Đôi mắt anh trũng sâu, thỉnh thoảng lại ho khan. Khi tôi hỏi han, anh chỉ ậm ừ trả lời rằng công việc ở công ty dạo này bận rộn hơn. Tôi cố gắng tin anh, nhưng những nghi ngờ cứ lớn dần trong lòng. Ban đêm, khi Sơn ngủ say, tôi thường lén lút ngửi quần áo anh, cố gắng phân tích, lý giải mùi hương bí ẩn ấy. Nó không giống mùi rượu, cũng không giống mùi thức ăn. Nó là một thứ mùi khó chịu, gợi lên trong tôi những cảm giác bất an.



Tâm trạng tôi thay đổi rõ rệt. Từ một người vợ vui vẻ, lạc quan, tôi trở nên cáu kỉnh, hay gắt gỏng. Những bữa cơm gia đình không còn ấm cúng như trước. Tôi nhìn Sơn bằng ánh mắt dò xét, đầy nghi ngờ. Mỗi lời nói, mỗi hành động của anh đều khiến tôi suy diễn theo chiều hướng tiêu cực. Tôi tưởng tượng ra đủ mọi viễn cảnh tồi tệ: Sơn đang làm việc gì đó mờ ám, hoặc anh ta có một mối quan hệ bên ngoài. Nỗi lo lắng cứ gặm nhấm tâm trí tôi, khiến tôi mất ăn mất ngủ.

Tôi không thể chịu đựng được sự dằn vặt này nữa. Một buổi chiều, khi Sơn vừa đi làm về, tôi quyết định đối mặt với anh. Tôi hỏi anh về những giờ làm việc bất thường, về mùi hương lạ trên quần áo anh. Sơn nhìn tôi, ánh mắt anh thoáng qua một tia bối rối, nhưng rồi anh lại cố gắng che giấu nó bằng một nụ cười gượng gạo. Anh nói rằng tôi quá nhạy cảm, rằng anh chỉ làm việc thêm giờ ở công ty. Tôi không tin. Sự trốn tránh của anh càng khiến tôi tin chắc vào những suy đoán của mình.

Sau đêm đó, tôi quyết định sẽ lén theo dõi Sơn. Tôi muốn tự mình tìm ra sự thật, dù sự thật đó có đau đớn đến mức nào. Tôi muốn biết, Sơn đang giấu tôi điều gì. Tôi muốn biết, mùi hương lạ đó đến từ đâu. Tôi muốn biết, liệu cuộc hôn nhân của chúng tôi có đang đứng trên bờ vực thẳm hay không.

Ngày hôm sau, tôi nghỉ làm sớm, và bí mật đi theo Sơn. Tôi đi theo anh qua những con phố đông đúc, qua những ngõ hẻm nhỏ hẹp. Tim tôi đập thình thịch, một cảm giác lo lắng, sợ hãi dâng trào. Tôi sợ hãi cái sự thật mà tôi sắp phải đối mặt. Tôi sợ hãi rằng những nghi ngờ của tôi là đúng.

Sơn dừng lại trước một con hẻm tối. Anh ta không rẽ vào căn hộ của mình, mà đi thẳng vào một con đường nhỏ hẹp, dẫn đến một khu vực phức tạp của thành phố. Tôi nín thở, bám theo anh. Càng đi sâu vào con hẻm, mùi hương lạ trên quần áo anh càng trở nên rõ rệt hơn. Tôi cảm thấy một sự ghê tởm dâng trào.

Anh ta rẽ vào một con phố nhỏ, nơi có những quán bar, vũ trường nhộn nhịp. Âm nhạc xập xình, ánh đèn đủ màu sắc nhấp nháy, tiếng người huyên náo vang vọng trong không khí. Sơn dừng lại trước một quán bar có tên "The Midnight Club". Tôi chết lặng. Đây có phải là nơi anh ta đến mỗi đêm? Đây có phải là nơi mà anh ta giấu giếm tôi?

Tôi đứng nép mình vào một góc tối, quan sát Sơn. Anh ta không bước vào quán bar như một khách hàng. Anh ta thay một bộ quần áo bảo hộ cũ kỹ, rồi bắt đầu dọn dẹp. Anh ta quét dọn sàn nhà đầy rác, lau chùi những chiếc bàn dính đầy vết bẩn, đổ những thùng rác bốc mùi hôi thối. Mùi hương lạ mà tôi ngửi thấy trên quần áo anh chính là mùi của nơi này, mùi của thuốc lá, rượu bia, mồ hôi và những thứ bẩn thỉu khác.

Tôi càng thêm sốc và giận dữ. Anh ta là một kỹ sư, một người có học thức, vậy mà lại đi làm công việc dọn dẹp ở một quán bar? Tôi không thể tin nổi vào mắt mình. Tôi nghĩ, anh ta đang lén lút làm việc không đàng hoàng, hoặc anh ta đang giấu giếm tôi một điều gì đó kinh khủng hơn. Nước mắt tôi chảy dài. Tôi cảm thấy mình bị lừa dối, bị phản bội.

Tôi đứng đó, nhìn Sơn làm việc. Anh ta làm việc không ngừng nghỉ, mồ hôi nhễ nhại. Đôi tay anh ta thoăn thoắt, không ngừng nghỉ. Tôi thấy anh ta cúi gập người, nhặt từng mẩu rác nhỏ trên sàn nhà. Tôi thấy anh ta lau chùi từng ngóc ngách của quán bar. Anh ta làm việc cẩn thận, tỉ mỉ, như thể đây là công việc quan trọng nhất trên đời.

Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi bước ra khỏi góc tối, đi thẳng đến chỗ Sơn. "Anh đang làm gì ở đây vậy Sơn?" Tôi hỏi, giọng tôi run rẩy vì giận dữ và thất vọng. Sơn quay lại, ánh mắt anh ta mở to vì bất ngờ. Anh ta không ngờ tôi lại xuất hiện ở đây.

Khuôn mặt anh ta tái mét, ánh mắt anh ta đầy vẻ bối rối và sợ hãi. Anh ta cố gắng nói, nhưng giọng anh ta nghẹn lại. "Liên… em… sao em lại ở đây?" Anh ta hỏi, giọng anh ta run rẩy. Tôi nhìn anh ta, nước mắt tôi chảy dài. "Anh trả lời em đi Sơn! Anh đang làm gì ở đây? Tại sao anh lại giấu em? Anh có chuyện gì giấu em đúng không?"

Sơn nhìn tôi, đôi mắt anh ta đỏ hoe. Anh ta không nói gì, chỉ đứng đó, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy sự đau khổ và bất lực. Rồi anh ta quỳ xuống, ôm chặt lấy tôi, và bật khóc nức nở. Tiếng khóc của anh ta không phải là tiếng khóc của sự hối lỗi, mà là tiếng khóc của sự tủi thân, của sự giày vò.

"Liên à… anh xin lỗi… anh xin lỗi vì đã giấu em. Anh không muốn em phải lo lắng. Anh không muốn em phải buồn." Sơn nói, giọng anh ta nghẹn ngào. Tôi cảm thấy trái tim mình thắt lại. Tôi biết, có một điều gì đó ẩn chứa đằng sau những giọt nước mắt của anh.

Sơn kể cho tôi nghe về em gái út của anh, Hằng. Hằng, đứa em gái mà tôi vẫn thường nghe Sơn nhắc đến với tình yêu thương vô bờ bến. Hằng bị bệnh hiểm nghèo, một căn bệnh hiếm gặp mà các bác sĩ nói rằng cần rất nhiều tiền để chữa trị. Sơn đã giấu tôi chuyện này, không muốn tôi phải lo lắng.

"Anh không muốn em phải gánh vác cùng anh. Anh biết em đã vất vả nhiều rồi. Anh sợ em sẽ khinh thường anh, khinh thường công việc này. Anh không muốn em phải thất vọng về anh." Sơn nói, giọng anh ta đầy sự tủi thân và mặc cảm. Tôi ôm chặt lấy anh, nước mắt tôi cũng chảy dài.

Tôi đã hiểu lầm anh. Tôi đã nghi ngờ anh. Tôi đã để những định kiến, những suy đoán sai lầm làm mờ mắt mình. Anh không phải là một người chồng phản bội, anh là một người anh trai đầy tình yêu thương, một người chồng tận tụy, sẵn sàng hy sinh tất cả vì gia đình. Nỗi ân hận dâng trào trong tôi.

"Anh ngốc quá! Tại sao anh không nói với em? Tại sao anh lại giấu em một mình gánh vác tất cả?" Tôi nói, giọng tôi nghẹn ngào. "Em là vợ anh, chúng ta là gia đình. Em sẽ không bao giờ khinh thường anh. Em sẽ luôn ở bên anh, cùng anh gánh vác mọi khó khăn."

Tôi ôm chặt Sơn vào lòng, xin lỗi anh không ngừng. Tôi biết, tôi đã sai. Tôi đã quá vội vàng kết luận, quá vội vàng nghi ngờ anh. Tôi đã không tin tưởng vào người chồng của mình. Nỗi hối hận cứ gặm nhấm tâm trí tôi.

Sơn nhìn tôi, ánh mắt anh đầy sự biết ơn và tình yêu. Anh không nói gì, chỉ ôm chặt tôi hơn. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy tất cả những hiểu lầm, những nghi ngờ đều tan biến. Chỉ còn lại tình yêu thương, sự thấu hiểu và sự gắn kết giữa chúng tôi.

Từ ngày hôm đó, tôi cùng Sơn gánh vác gánh nặng chữa bệnh cho Hằng. Tôi không còn cảm thấy mệt mỏi hay áp lực nữa. Ngược lại, tôi cảm thấy mình có ích, cảm thấy mình đang góp phần làm một điều ý nghĩa. Tôi cùng Sơn tìm kiếm những bác sĩ giỏi nhất, tìm hiểu về những phương pháp điều trị mới nhất. Chúng tôi cùng nhau đi vay mượn khắp nơi, cùng nhau làm thêm mọi việc để kiếm tiền.

Tôi cũng bắt đầu thay đổi cách nhìn về công việc của Sơn. Tôi không còn coi đó là một công việc "kỳ lạ" hay "đáng xấu hổ" nữa. Tôi nhìn thấy sự vất vả của anh, sự hy sinh của anh. Tôi tự hào về anh, về nghị lực phi thường của anh. Tôi nhận ra rằng, giá trị của một con người không nằm ở công việc họ làm, mà nằm ở tấm lòng, ở tình yêu thương mà họ dành cho gia đình.

Mẹ Sơn, một người phụ nữ hiền lành, cũng rất bất ngờ khi biết về câu chuyện này. Bà không biết về bệnh tình của Hằng. Bà đã khóc rất nhiều khi biết Sơn đã giấu giếm bà bấy lâu nay. Bà cũng ôm Sơn vào lòng, xin lỗi anh vì đã không nhận ra sự vất vả của anh. Cả gia đình cùng nhau đoàn kết, cùng nhau vượt qua khó khăn.

Em gái Sơn, Hằng, cũng rất xúc động khi biết được sự thật. Con bé ôm lấy Sơn và tôi, nước mắt chảy dài. "Em xin lỗi vì đã làm anh chị phải vất vả." Chúng tôi trấn an con bé, nói rằng con bé không có lỗi gì cả. Chúng tôi sẽ luôn ở bên con bé, cùng con bé chiến đấu với bệnh tật.

Cuộc sống của chúng tôi trở nên bận rộn hơn rất nhiều, nhưng chúng tôi không còn cảm thấy mệt mỏi hay áp lực nữa. Chúng tôi có nhau, có tình yêu thương và sự thấu hiểu. Mỗi khi Hằng được điều trị một đợt, chúng tôi lại cảm thấy có thêm hy vọng.

Một ngày nọ, một điều kỳ diệu đã đến. Sau nhiều tháng điều trị, bệnh tình của Hằng đã có những tiến triển tốt. Các bác sĩ nói rằng, Hằng đã có hy vọng phục hồi hoàn toàn. Cả gia đình vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Chúng tôi ôm nhau khóc, những giọt nước mắt của sự vui mừng, của sự nhẹ nhõm.

Sau này, khi Hằng hoàn toàn bình phục, chúng tôi tổ chức một buổi tiệc nhỏ để ăn mừng. Hằng kể cho mọi người nghe về câu chuyện của Sơn và tôi, về sự hy sinh của anh, về sự thấu hiểu của tôi. Mọi người đều xúc động, và ngưỡng mộ tình yêu thương của chúng tôi.

Sơn quyết định nghỉ công việc làm thêm ở quán bar. Anh tập trung vào công việc chính của mình, và dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Tôi cũng vậy. Chúng tôi cùng nhau xây dựng lại cuộc sống, cùng nhau vun đắp cho tổ ấm của mình.

Câu chuyện của chúng tôi là một lời nhắc nhở về tầm quan trọng của sự tin tưởng trong hôn nhân. Đôi khi, những điều chúng ta thấy không phải là tất cả sự thật. Đôi khi, đằng sau những hành động kỳ lạ lại ẩn chứa một câu chuyện đầy sự hy sinh và tình yêu thương.

Liên và Sơn, từ những hiểu lầm, những nghi ngờ, đã tìm thấy sự thấu hiểu sâu sắc hơn. Cuộc hôn nhân của họ không chỉ được hàn gắn, mà còn trở nên bền chặt hơn bao giờ hết. Họ đã học được rằng, tình yêu không chỉ là những lời nói ngọt ngào, mà còn là sự tin tưởng, sự hy sinh và sự đồng hành trong mọi khó khăn của cuộc đời.