Min menu

Pages

Mỗi lần t:an c:a trở về, tôi luôn thấy vợ v:ội v:ã cất chiếc kh:ăn t:ắm như thể đang c:he gi:ấu điều gì. Linh cảm có chuyện b:ất thườ:ng, tôi â:m th:ầm lắp camera trong nhà — và rồi sự thật khiến tôi ch::ết lặ:ng...

 Mỗi lần tan ca trở về, tôi luôn thấy vợ – An – đang vội vã cất chiếc khăn tắm trên ghế sofa như thể vừa sử dụng. Ánh mắt cô ấy chạm vào tôi chỉ một giây rồi lại lảng đi, đôi tay run nhẹ. Có lần tôi còn thấy cô ấy giật mình khi tôi bất ngờ mở cửa sớm hơn thường lệ.

Tôi hỏi vu vơ: “Em vừa tắm à?”
Cô ấy cười gượng: “Ừ, nóng quá nên em vừa xả nước cho mát.”

Nhưng giữa những cơn gió tháng ba còn lạnh, lời nói ấy không đủ để xua tan linh cảm trong tôi. Một linh cảm không tên, râm ran nơi lòng ngực, như tiếng chuông cảnh báo từ tiềm thức.


Tôi bắt đầu để ý nhiều hơn. Mùi nước hoa lạ thoảng qua phòng khách. Một vài dấu chân ướt in lên nền gạch. Có lúc điện thoại cô sáng màn hình giữa đêm, một dãy số không lưu tên, và cô ấy tắt vội khi thấy tôi mở mắt.

Tôi không phải kẻ đa nghi. Nhưng càng yêu, người ta càng sợ mất. Và chính tình yêu làm tôi hoài nghi những điều tưởng chừng nhỏ nhặt nhất. Một đêm, trong giấc ngủ chập chờn, tôi chạm vào vai cô, thì thầm: “Có điều gì em chưa nói với anh không?”
Cô ấy khẽ thở dài, quay lưng lại. Im lặng.

Tôi quyết định lắp camera. Một phần tôi thấy có lỗi. Nhưng phần khác, tôi cần biết sự thật để giải thoát cho chính mình khỏi những đêm trằn trọc, khỏi những ý nghĩ vẩn vơ giết chết lòng tin từng chút một.

Một tuần sau, khi mở đoạn video lên, tôi chết lặng.

Mỗi buổi chiều tôi đi làm, cô ấy mở cửa đón một người đàn ông lạ. Cao ráo, ăn mặc chỉnh tề, không giống kẻ giang hồ. Họ không vào phòng ngủ. Họ ngồi phòng khách, bên nhau. Cô ấy đưa cho anh ta một chiếc khăn – chính là chiếc tôi hay thấy. Rồi cô ấy ngồi đó, nhìn anh ta lau mồ hôi, cười nói điều gì đó, nhưng không ai chạm vào ai.

Ngày hôm sau, tôi mở thêm vài đoạn. Không có gì khác biệt. Anh ta tới, ngồi xuống, trò chuyện, có khi bật khóc, rồi rời đi. Không ôm, không hôn, không tiếp xúc xác thịt. Nhưng ánh mắt An khi nhìn người đó, có điều gì khiến tim tôi nhói lên. Đó là ánh mắt tôi chưa từng thấy cô dành cho mình – dịu dàng, đầy xót xa.

Tôi vật vã mấy ngày. Sự ghen tuông khiến tôi nghẹt thở. Tôi không thể thốt thành lời. Nhưng tôi cũng không thể đối mặt với An. Tôi bắt đầu tránh về nhà sớm. Tôi viện cớ tăng ca, về muộn, để không phải thấy cảnh tượng ấy.

Cho đến một ngày, tôi say. Say mèm ở quán nhậu. Bạn tôi hỏi: “Dạo này mày làm sao đấy? Mắt thâm quầng, nói năng không ra hồn.”
Tôi cười nhạt, bảo: “Mày có tin vợ tao ngoại tình mà không ngủ với nó không?”
Nó nhìn tôi, im lặng hồi lâu rồi bảo: “Mày có chắc là ngoại tình không? Hay là mày đang hiểu lầm?”

Câu nói đó làm tôi tỉnh rượu. Một chút. Nhưng nỗi đau trong lòng vẫn cuộn lên như thủy triều. Tôi quyết định điều tra người đàn ông đó.

Tôi xin nghỉ phép vài ngày. Lần theo camera, tôi nắm được biển số xe của anh ta. Rồi từ đó, tôi tìm đến địa chỉ nơi anh sống – một căn nhà nhỏ trong hẻm cụt. Hàng xóm bảo anh ta là bác sĩ, nhưng đã nghỉ làm mấy năm nay vì tai nạn. Cú sốc tâm lý sau khi mất vợ con khiến anh ta sống khép kín. Mỗi tuần, chỉ có một người duy nhất đến thăm – là… vợ tôi.

Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Tôi quay về. Suốt quãng đường dài, tôi nghĩ đến hàng nghìn khả năng. Nhưng không có đáp án nào khiến tôi yên lòng.

Đêm ấy, tôi mở lời với An.

“Người đàn ông đó… là ai?”
Cô ấy im lặng thật lâu. Gương mặt trắng bệch. Rồi cô nắm chặt tay tôi, giọng run rẩy.

“Anh ấy là anh trai em.”
Câu trả lời khiến tôi ngỡ ngàng. Tôi đã từng hỏi về gia đình cô, nhưng cô chỉ nói có một mình. Không cha mẹ, không anh em.

“Anh ấy bị chấn thương não do tai nạn, mất đi khả năng nhận thức rõ ràng. Anh ấy thường nhớ lại quá khứ – lúc còn là bác sĩ. Bác sĩ điều trị của anh ấy nói cần tạo cho anh ấy môi trường an toàn, quen thuộc. Em không dám nói với anh vì sợ… sợ anh nghĩ em giấu diếm, sợ anh không chấp nhận một người như vậy trong cuộc sống của chúng ta.”

Cô ấy bật khóc. Đôi vai gầy run lên. Tôi không biết trong lòng mình là gì – là xót xa, là tội lỗi, hay là nỗi đau vì đã không tin người mình yêu nhất.

Tôi ôm cô vào lòng. Lần đầu tiên sau bao ngày, nước mắt tôi chảy ra – âm thầm, không thành tiếng.

Những ngày sau đó, tôi xin nghỉ thêm. Tôi đến gặp anh trai cô ấy. Anh ta cười chào tôi như gặp một bệnh nhân cũ. Anh hỏi tôi: “Cậu đau ở đâu? Tôi khám cho.”
Tôi gật đầu, ngồi xuống. Không nói gì.
Tôi chỉ muốn hiểu anh. Để hiểu An.

Dần dần, tôi trở thành người quen của anh. Cùng An chăm sóc, trò chuyện. Có lúc anh nhớ, có lúc quên. Nhưng trong mắt anh, An luôn là đứa em gái bé nhỏ – người duy nhất không rời bỏ anh.

Tôi nhận ra: tình yêu thật sự không chỉ là những lời hứa, mà còn là những điều ta sẵn sàng giữ trong im lặng để bảo vệ người khác. Cô ấy không nói ra không phải vì dối lừa, mà vì thương tôi, sợ làm tôi tổn thương bằng chính quá khứ của cô.

Một buổi chiều, tôi về sớm. An không giấu khăn tắm nữa. Cô quay lại, thấy tôi đứng nơi cửa. Lần đầu tiên, ánh mắt cô không còn né tránh. Tôi bước đến, đặt tay lên vai cô.

“Lần sau nếu em cần giúp, đừng giấu anh nữa nhé.”
Cô bật khóc. Cô ôm chặt lấy tôi, như thể đã chờ câu nói ấy từ lâu lắm rồi.

Một năm sau, anh trai cô qua đời. Đêm cuối cùng, tôi và An đều ở bên anh. Anh nắm tay An, nhìn tôi rồi gật đầu. Tôi siết lấy tay anh – một cái nắm tay của hai người đàn ông, thay cho lời hứa sẽ thay anh bảo vệ người em gái ấy suốt đời.

Sau tang lễ, tôi dọn lại căn nhà của anh. Trong ngăn kéo bàn, tôi tìm thấy một cuốn sổ nhỏ. Anh đã viết những dòng chữ nguệch ngoạc: “Cảm ơn em. Cảm ơn em vẫn luôn là ánh sáng giữa bóng tối của anh.”

Tôi gấp cuốn sổ lại, đưa cho An. Cô mỉm cười. Nụ cười nhẹ như nắng chiều. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô không còn trĩu nặng u sầu.

Chúng tôi bắt đầu lại – không giấu giếm, không bí mật. Có lẽ chính những ngày tưởng như tan vỡ ấy lại làm tôi học được cách yêu lại từ đầu – bằng sự thấu hiểu, bằng lòng tin, và bằng trái tim không còn hoài nghi.

Có đôi khi, thứ ta nghĩ là phản bội, hóa ra lại là một tình thân sâu nặng hơn cả tình yêu.

Và có lẽ, chính vì ta yêu họ thật lòng… nên nỗi đau lại trở thành sự tha thứ.