Min menu

Pages

Sau khi chồng qu:a đ:ời, người con dâu quyết định lái xe gần 300km về quê đón bố chồng lên thành phố để ti:ện c:hăm s:óc. Cô không ngờ rằng, chuyến trở về ấy lại vô tình hé lộ một b:í mậ:t được g:iấu k:ín suốt 10 năm – khiến cô ch:oáng vá:ng đến ngh:ẹn l:ời…

 Trời đổ mưa từ sớm. Những giọt nước rơi lộp độp trên kính xe khiến tầm nhìn trở nên mờ ảo. Hằng siết chặt vô-lăng, cố giữ cho tâm trí không bị trôi theo tiếng mưa lẫn tiếng radio đang phát một bản nhạc cũ. Đã hơn hai tháng kể từ ngày chồng cô – Hoàng – mất vì tai nạn giao thông. Sự ra đi đột ngột ấy để lại trong lòng Hằng một khoảng trống khó khỏa lấp. Nhưng càng buốt giá hơn là ánh mắt của bố chồng trong tang lễ: im lặng, rút sâu vào bóng tối, như một thân cây già sắp đổ.

Cô quyết định về quê đón ông lên thành phố sống cùng mẹ con cô. Không ai ép, không ai gợi ý – chỉ là một phần trong trái tim cô không thể buông bỏ người cha ấy, người từng xem cô như con gái ruột. Quãng đường hơn 300km khiến cô mệt mỏi, nhưng mỗi lần nhớ đến những bữa cơm vắng lặng, chiếc ghế trống bên cạnh bàn thờ, cô lại gạt nước mắt, tự nhủ: “Con sẽ không để bố một mình nữa…”


You may also like

Con đường làng ngoằn ngoèo hiện ra sau màn mưa. Căn nhà gạch đỏ cũ kỹ nơi Hoàng từng lớn lên vẫn im lìm như thuở nào. Cô bước vào, không khỏi bồi hồi. Mùi ẩm mốc, mùi thuốc lá thoang thoảng, và cả cái lạnh của sự đơn độc dường như thấm vào da thịt. Ông Lâm – bố chồng cô – ngồi trên chiếc ghế gỗ quen thuộc, dáng gầy gò, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài sân.

“Con về rồi à?” – Ông hỏi, giọng khàn đặc vì ít nói.
“Vâng, con về đón bố lên ở cùng tụi con… Bố đừng từ chối nữa…” – Hằng nhẹ nhàng.
Ông khẽ gật, không nói gì thêm. Chỉ có khoảnh khắc ông nhìn sâu vào mắt cô, như muốn nói điều gì đó mà cuối cùng lại nuốt vào lòng.

Hằng dọn dẹp đồ đạc cho ông, gói ghém lại những vật dụng cần thiết. Trong lúc sắp xếp, cô phát hiện một chiếc hộp gỗ nhỏ giấu kỹ dưới gầm giường. Lúc đầu, cô chỉ định bỏ qua, nhưng sự tò mò lấn át. Mở hộp ra, cô thấy một xấp thư cũ, đã ố vàng, và một bức ảnh gia đình – nhưng điều khiến cô chết lặng chính là người phụ nữ trong ảnh.

Đó là mẹ cô – khi còn trẻ.

Hằng không nhớ mình đã ngồi bệt xuống sàn từ khi nào. Tay cô run rẩy, mắt nhìn trân trối bức ảnh. Mẹ cô đứng cạnh ông Lâm, còn trẻ trung, xinh đẹp và cười rất rạng rỡ. Trong thư, nét chữ quen thuộc của mẹ cô hiện ra rõ ràng: “Anh Lâm… Em xin lỗi vì đã chọn con đường khác. Hãy tha thứ cho em…”

Hằng không thể thở nổi. Cô đọc đi đọc lại từng lá thư, như thể muốn xác minh đây chỉ là một trò đùa quái ác. Nhưng từng con chữ đều khắc sâu vào lòng cô như nhát dao: mẹ cô từng yêu ông Lâm – bố chồng cô hiện tại. Không những thế, còn là một mối tình sâu đậm, đầy dằn vặt. Cô đọc tiếp: “Nếu một ngày con bé Hằng biết chuyện, em chỉ mong nó không hận anh…”

Trái tim cô như vỡ ra. Bao nhiêu năm qua, cô lớn lên trong sự nghiêm khắc của mẹ và sự thờ ơ của cha ruột. Cô chưa từng nghĩ rằng mẹ từng yêu một người đàn ông khác – thậm chí là người sau này trở thành bố chồng cô. Một nghịch lý éo le, một vòng tròn số phận trớ trêu. Nhưng tại sao ông chưa từng nói? Tại sao mẹ cô cũng giấu kín?

Chiều hôm đó, cô không hỏi ông Lâm gì cả. Cô chỉ im lặng, như thể sợ bất kỳ câu hỏi nào cũng sẽ làm tan vỡ thêm điều gì đó trong quá khứ vốn đã đau đớn. Trên đường về thành phố, ông Lâm lặng lẽ nhìn qua cửa kính xe, không nói một lời. Còn cô, lòng rối bời, chỉ muốn chạy trốn khỏi suy nghĩ: liệu cuộc hôn nhân giữa cô và Hoàng… có phải là sự trùng hợp?

Vài ngày sau, khi đã ổn định, Hằng quyết định tìm gặp mẹ. Bà lặng người khi nghe con nhắc đến chiếc hộp và lá thư. Một lúc lâu sau, mẹ cô mới bật khóc. “Mẹ sai… nhưng mẹ không muốn con biết. Vì mẹ sợ… sợ con sẽ hận mẹ… hận bố chồng con…”

“Vậy con và Hoàng… có quan hệ máu mủ không?” – Hằng cắn chặt răng, hỏi thẳng.

Mẹ cô nhìn trân trối, rồi lắc đầu mạnh. “Không! Không! Con và Hoàng… không phải anh em. Mẹ thề! Hoàng là con ruột của vợ ông Lâm – người đến sau mẹ. Mẹ và ông ấy chưa từng có con với nhau.”

Hằng như vừa rũ bỏ một gánh nặng. Cô ngồi thụp xuống sàn nhà, nước mắt ứa ra. Mẹ cô vẫn khóc – không phải vì bị phát hiện bí mật, mà vì cả cuộc đời bà đã sống trong nỗi day dứt và mất mát. “Ngày xưa, mẹ yêu ông ấy thật lòng… Nhưng ông nội con ép mẹ cưới bố con. Mẹ không có quyền chọn lựa…”

Một tuần sau, Hằng đưa mẹ đến thăm ông Lâm. Hai người đã hơn ba mươi năm không gặp. Khi cánh cửa mở ra, ông Lâm đứng lặng đi. Ánh mắt ông thoáng giật mình, rồi dịu xuống. Cả hai không nói gì, chỉ nhìn nhau rất lâu. Hằng thấy đôi vai mẹ cô run lên từng nhịp, còn ánh mắt ông Lâm chợt ươn ướt – lần đầu tiên cô thấy người đàn ông ấy rơi nước mắt.

Buổi tối hôm đó, ông ngồi nói chuyện với Hằng thật lâu. Ông kể về những ngày tháng tuổi trẻ, về tình yêu dang dở và cả nỗi đau chôn chặt suốt bao năm. “Bố thương Hoàng, nhưng cũng thương con. Bố chọn im lặng… để giữ bình yên. Có lẽ đó là điều sai nhất mà bố từng làm…”

Hằng ngồi nghe, không trách móc. Cô chỉ thấy trái tim mình mềm lại. Cô hiểu rằng con người ta ai cũng có những ký ức không thể xóa bỏ, có những vết thương không thể lành, và có những tình cảm không bao giờ gọi tên được.

Một tháng sau, ông Lâm bắt đầu sống vui vẻ hơn. Ông thường chơi đùa với cháu nội – con trai Hằng và Hoàng. Ông còn trồng rau trong ban công, hay ngồi lặng ngắm trời chiều. Mẹ cô cũng lui tới thường xuyên, không còn giấu diếm hay né tránh. Cả hai người già ấy – dù không thể quay lại – vẫn tìm thấy trong nhau một sự tha thứ, một kết nối muộn màng nhưng không bao giờ là quá trễ.

Hằng nhìn họ, lòng thấy ấm lại. Cô nghĩ, có lẽ mọi chuyện xảy ra đều có lý do. Dù Hoàng không còn, nhưng tình yêu và sự cảm thông vẫn hiện diện. Và trong khoảnh khắc đó, cô biết, gia đình – không chỉ là máu mủ, mà còn là những người sẵn sàng yêu thương và tha thứ cho nhau, bất chấp quá khứ.