Min menu

Pages

Mỗi lần ta/n c/a trở về nhà, tôi luôn thấy vợ v/ội v/ã cất chiếc kh/ăn t/ắm, ánh mắt ho/ảng h/ốt như thể đang giấ/u giế/m điều gì đó. Ban đầu, tôi chỉ thoáng ng/hi n/gờ, nhưng rồi cảm giác bất an ngày một lớn dần. Li/nh tí/nh má/ch bả/o có điều không ổn, tôi l/ặng l/ẽ lắp một chiếc camera nhỏ gi/ấu kí/n trong nhà Và rồi... sự thật được phơi bày khiến tôi ch/ết lặ/ng....

 Mỗi lần tan ca trở về, tôi luôn thấy vợ tôi – An – vội vã đứng dậy từ ghế sofa, tay luống cuống cất chiếc khăn tắm như thể vừa dùng xong. Không khí trong phòng thoảng mùi nước ẩm và một làn hương lạ, không phải loại nước hoa cô thường dùng. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, chỉ một thoáng, cô liền lảng đi. Tôi có thể nhận ra đôi tay cô khẽ run, dù cô cố che giấu bằng nụ cười gượng gạo.

Tôi thử hỏi: "Em vừa tắm à?" Cô ấy gật đầu, hơi cười: "Ừ, nóng quá nên em tắm cho mát."

Nhưng tháng Ba vẫn còn những cơn gió se lạnh. Câu trả lời ấy không đủ khiến lòng tôi yên. Một linh cảm mơ hồ cứ len lỏi, gợn sóng trong tâm trí. Như tiếng chuông nhỏ vang vọng trong lòng, nhẹ thôi, nhưng đủ để tôi thấy bất an.



Tôi bắt đầu để ý nhiều hơn. Có mùi nước hoa không quen thuộc thoảng trong phòng khách, khác biệt với hương thơm An hay dùng. Một vài dấu chân ướt in lên nền gạch men. Có đêm, điện thoại cô sáng màn hình, là số lạ – không lưu tên. Cô ấy vội vàng tắt máy khi thấy tôi mở mắt.

Tôi không phải là người đa nghi. Nhưng càng yêu, càng sợ mất. Mà sự sợ hãi ấy lại khiến tôi nhạy cảm đến mức hoài nghi những điều nhỏ nhặt nhất. Một lần trong giấc ngủ chập chờn, tôi chạm nhẹ vào vai cô, hỏi: "Có điều gì em chưa nói với anh không?"

Cô ấy khẽ thở dài, quay lưng về phía tôi. Im lặng. Một khoảng lặng dài như ngàn lớp sương phủ mờ khoảng cách giữa hai người từng yêu nhau rất đậm.

Tôi quyết định lắp camera. Một phần tôi thấy tội lỗi. Nhưng phần khác, tôi cần sự thật. Tôi cần được giải thoát khỏi những đêm thao thức, những suy nghĩ tiêu cực đang xói mòn lòng tin từng ngày.

Một tuần sau, khi mở video xem lại, tôi chết lặng.

Chiều nào tôi đi làm, cô ấy cũng đón một người đàn ông. Anh ta cao ráo, ăn mặc chỉnh tề. Không giống một kẻ lén lút. Cả hai ngồi ở phòng khách. An đưa anh ta chiếc khăn – chiếc tôi hay thấy. Họ trò chuyện. Có lúc cô cười nhẹ, có lúc chỉ lặng nhìn anh ta lau mồ hôi. Không vào phòng ngủ. Không chạm vào nhau. Nhưng ánh mắt cô dành cho người đó khiến tim tôi nhói lên. Một ánh nhìn đầy xót xa, dịu dàng. Tôi chưa từng thấy cô nhìn tôi như thế.

Tôi mở tiếp những ngày sau. Không có gì khác. Anh ta đến, trò chuyện, đôi khi bật khóc. Rồi rời đi. Không ôm. Không hôn. Không xác thịt. Nhưng sự gần gũi tinh thần giữa họ lại khiến tôi cảm thấy lạc lõng đến đau đớn.

Tôi không thể đối mặt với cô. Cũng không thể giả vờ không thấy. Tôi viện cớ tăng ca, tránh về sớm. Tôi sợ, sợ nhìn thấy cô bên người đó.

Một tối tôi say. Say mèm ở quán nhậu quen. Bạn tôi hỏi: "Dạo này mày nhìn tệ lắm. Có chuyện gì không?"

Tôi bật cười, khàn giọng: "Mày tin không? Vợ tao ngoại tình. Mà không ngủ với nó."

Nó im lặng một lúc, rồi hỏi: "Mày có chắc là ngoại tình? Hay chỉ là mày hiểu sai?"

Câu hỏi ấy như một gáo nước lạnh dội vào nỗi đau đang sôi sục trong tôi. Tôi bắt đầu nghĩ lại. Dẫu lòng vẫn còn chát đắng, tôi quyết định tìm hiểu rõ.

Tôi xin nghỉ phép vài ngày. Từ biển số xe trong camera, tôi lần ra địa chỉ của người đàn ông ấy. Căn nhà nhỏ cuối con hẻm vắng. Hàng xóm bảo anh ta từng là bác sĩ. Vợ con mất trong một tai nạn khiến anh ta suy sụp, nghỉ việc, sống khép kín. Chỉ có một người duy nhất thường xuyên lui tới – là… vợ tôi.

Tôi như bị rút hết khí lực. Chân tay lạnh buốt. Trái tim tôi như bị siết lại. Quay về nhà, tôi ngồi trong xe thật lâu, không bước vào. Trong đầu tôi là hàng loạt câu hỏi. Tại sao cô chưa từng nói? Tại sao lại giấu tôi? Tại sao ánh mắt cô dành cho anh ta lại không phải dành cho tôi?

Đêm hôm đó, tôi không tránh nữa. Tôi hỏi cô, khẽ thôi, nhưng rõ ràng: "Người đàn ông đó là ai?"

An im lặng thật lâu. Gương mặt cô trắng bệch. Rồi cô nắm tay tôi. Giọng run rẩy: "Anh ấy là anh trai em."

Tôi chết lặng. Trước khi cưới, tôi từng hỏi về gia đình cô. Cô chỉ nói cô sống một mình. Không cha mẹ, không anh em. Tôi chưa từng ép hỏi thêm. Vì nghĩ ai cũng có nỗi đau riêng.

"Anh ấy bị chấn thương não sau tai nạn. Mất vợ con. Mất luôn khả năng nhận thức rõ ràng. Bác sĩ nói… tốt nhất là tạo cho anh ấy một môi trường quen thuộc, an toàn. Anh ấy hay nhớ lại thời còn làm bác sĩ. Em… em không dám nói vì sợ anh không chấp nhận, sợ anh thấy phiền, thấy em giấu diếm quá khứ."

Giọng cô nghẹn lại. Nước mắt tràn xuống má. Đôi vai cô run lên từng nhịp như nhịp đập rối loạn của trái tim tôi.

Tôi ôm cô. Lần đầu tiên sau bao ngày, nước mắt tôi rơi. Lặng lẽ.

Những ngày sau đó, tôi xin nghỉ thêm. Tôi đến thăm anh trai cô. Anh ấy nhìn tôi cười, hỏi: "Cậu đau ở đâu? Để tôi khám."

Tôi gật đầu. Không phản bác. Tôi chỉ muốn hiểu anh. Hiểu An.

Tôi trở thành người quen của anh. Cùng An trò chuyện với anh. Có lúc anh tỉnh táo, có lúc lại nhầm tôi là đồng nghiệp cũ. Nhưng trong mọi trạng thái, anh luôn nhớ An là em gái. Ánh mắt anh nhìn cô chứa đầy yêu thương – như một người cha, một người anh, một người thân duy nhất còn lại.

Tôi nhận ra: Tình yêu không chỉ là ghen tuông hay chiếm hữu. Đôi khi, tình yêu là sự im lặng. Là hi sinh. Là nỗi đau cô giấu để không khiến tôi đau thêm.

Một buổi chiều, tôi về sớm. Cô không giấu chiếc khăn tắm nữa. Khi quay lại, thấy tôi đứng đó, cô sững người. Nhưng lần này, ánh mắt cô không còn tránh né. Tôi bước đến, đặt tay lên vai cô:

"Lần sau nếu em cần giúp, đừng giấu anh nữa."

Cô òa khóc. Cô ôm chặt lấy tôi như người chết đuối bám lấy ván gỗ cuối cùng. Tôi ôm cô. Không nói gì. Nhưng lòng nhẹ đi rất nhiều.

Một năm sau, anh trai cô qua đời. Đêm cuối cùng, tôi và An đều ở bên anh. Anh nắm tay An, rồi nhìn tôi, gật đầu. Tôi siết lấy tay anh – một lời hứa không thành tiếng: Tôi sẽ thay anh bảo vệ cô ấy.

Sau tang lễ, tôi thu dọn căn nhà của anh. Trong ngăn kéo bàn, tôi thấy một cuốn sổ nhỏ. Dòng chữ nguệch ngoạc: "Cảm ơn em. Em là ánh sáng giữa bóng tối của anh."

Tôi gấp sổ lại, đưa cho An. Cô mỉm cười, nhẹ như nắng chiều. Không còn u sầu. Không còn bí mật. Chúng tôi bắt đầu lại.

Có những ngày tưởng như sẽ tan vỡ. Nhưng lại trở thành nền móng vững chắc cho một khởi đầu mới. Không còn hoài nghi. Chỉ còn yêu thương – chân thật và lặng lẽ.

Bởi đôi khi, điều ta tưởng là phản bội… lại là một tình thân còn lớn hơn cả tình yêu.

Và vì yêu, ta học cách tha thứ.