Sáng thứ Hai, ánh nắng lười biếng xuyên qua cửa sổ mờ đục của tòa nhà văn phòng. Hạ bước vào phòng làm việc với chiếc áo sơ mi cũ, viền cổ đã bắt đầu sờn. Bước chân nhẹ như sợ gây ra tiếng động, cô lặng lẽ ngồi vào bàn, chào mọi người bằng nụ cười nhợt nhạt. Không ai đáp lại.
Trên bàn làm việc là chiếc phong bì màu kem quen thuộc – “Tiền mừng sinh nhật trưởng phòng”. Cô nhìn phong bì một lúc lâu, trong lòng rối bời. Lương của cô chỉ vỏn vẹn năm triệu, sau khi trừ chi phí thuê trọ và gửi về quê, hầu như không còn lại gì. Tuần trước mẹ cô còn gọi điện, bảo em trai cần đóng học phí. Cô rút tay lại.
Một lát sau, chị Loan – đồng nghiệp ngồi cạnh – nghiêng người nói nhỏ, đủ để cả phòng nghe thấy: “Lại giả nghèo giả khổ để không góp đây mà.” Những tiếng cười khúc khích vang lên từ mấy người khác. Cô cắn môi, tay siết chặt chiếc bút.
Chiều hôm ấy, trưởng phòng gọi cô vào phòng họp riêng. Anh ta hỏi, bằng giọng nhàn nhạt nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng: “Em không tôn trọng tôi à? Một chút tiền cũng không bỏ ra?” Hạ ngẩng lên, ánh mắt rưng rưng nhưng vẫn bình tĩnh: “Em xin lỗi, nhưng tháng này em không đủ khả năng. Em có lý do riêng.” Trưởng phòng cau mày, hạ giọng mỉa mai: “Lý do riêng hay lòng tự trọng quá cao?”
Ra khỏi phòng họp, ánh mắt mọi người đổ dồn vào cô như kim nhọn. Từng lời bàn tán mơ hồ nhưng sắc lẹm, găm vào tâm trí cô. “Cô ta cứ tưởng mình là ai?” “Làm như thanh cao lắm…” Hạ nuốt nước mắt, cố gắng mỉm cười với chính mình – nụ cười nhòe nhạt, run rẩy.
Ngày hôm sau, khi cô mang cơm hộp ra ăn trưa, cả nhóm kéo nhau ra ngoài ăn lẩu mừng sinh nhật trưởng phòng. Không ai rủ cô. Không ai nhìn cô. Phòng làm việc vốn đã lạnh, giờ càng lạnh hơn. Cô lặng lẽ ăn cơm nguội, đôi đũa gõ nhè nhẹ vào thành hộp như một khúc dạo buồn.
Chiều đến, tiếng bước chân vang lên đều đều từ hành lang. Cửa phòng bật mở. Cả phòng bỗng đứng dậy đồng loạt khi thấy Giám đốc bước vào – ông Trần, người luôn hiếm khi ghé phòng ban nhỏ bé này. Hạ cũng định đứng lên, nhưng tiếng gọi cất lên khiến cô đứng sững lại giữa chừng.
“Hạ, em khỏe không? Dạo này anh ít gặp em quá.” Giọng ông Trần dịu dàng, ánh mắt ấm áp. Cả phòng chết lặng.
Chị Loan há hốc miệng, trưởng phòng đứng cứng đờ. Không ai tin vào tai mình. Giám đốc, người luôn giữ khoảng cách rõ rệt với nhân viên, lại gọi tên Hạ đầy thân mật như vậy. Một vài ánh mắt chao đảo, vài người bắt đầu thì thầm.
Ông Trần quay sang trưởng phòng, giọng trầm xuống: “Sao tôi nghe nói có nhân viên bị cô lập vì không tham gia tiền mừng sinh nhật?” Trưởng phòng ấp úng: “Dạ… chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi ạ.” Ông Trần nhìn khắp phòng, ánh mắt xoáy sâu: “Chuyện nhỏ hay lớn, còn tùy người nhìn nhận. Nhưng tôi không chấp nhận văn hóa ép buộc thế này trong công ty.”
Sau khi giám đốc rời đi, căn phòng chìm trong im lặng. Hạ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Trong lòng, có một sự giằng xé giữa xấu hổ và cảm giác được bảo vệ. Cô không dám tin vào ánh mắt dịu dàng ấy. Phải chăng... ông ấy biết chuyện cô?
Cuối buổi, khi cô chuẩn bị rời khỏi công ty, điện thoại vang lên. Là số lạ. Đầu dây bên kia là giọng ông Trần: “Em có thể gặp anh một lát không? Ở quán cà phê đối diện.” Cô lưỡng lự một giây, rồi gật đầu, tim đập nhanh.
Quán cà phê chiều vắng, ánh nắng xuyên qua lớp kính rọi vào gương mặt ông Trần. Ông nhìn cô, ánh mắt lặng lẽ như biết trước mọi câu hỏi. “Anh biết em có hoàn cảnh khó khăn. Lúc em nộp hồ sơ vào công ty, anh đã để ý. Không phải vì thành tích của em nổi bật, mà vì em là người duy nhất viết thư tay.” Hạ cúi mặt, đôi bàn tay đặt lên nhau, siết chặt.
“Thư của em khiến anh thấy trong một thế giới đầy toan tính, vẫn còn người sống chân thành và giàu nghị lực.” Ông Trần nói tiếp, giọng chậm rãi. “Anh từng nghĩ mình không nên can thiệp vào nội bộ các phòng ban. Nhưng hôm nay, khi biết em bị đối xử như vậy, anh không thể im lặng.”
Hạ không nói gì. Nước mắt cô rơi lúc nào không hay. Suốt những năm qua, cô luôn cố gắng, chịu đựng, hy sinh... và luôn nghĩ chẳng ai để ý. Hóa ra, vẫn có người nhìn thấy.
Từ hôm đó, thái độ của cả phòng thay đổi. Mọi người bắt đầu nói chuyện với cô, dù ban đầu còn gượng gạo. Trưởng phòng cũng tránh mặt, không còn cố tình làm khó cô nữa. Nhưng Hạ không hả hê. Trong lòng cô vẫn là những vết xước chưa liền da.
Một tuần sau, cô nhận được quyết định thăng chức. Không phải vào vị trí cao, chỉ là tổ phó phụ trách dự án mới. Nhưng với cô, đó là cả bầu trời. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm thấy nỗ lực của mình được ghi nhận. Và điều quan trọng hơn – cô có thể gửi thêm tiền về cho mẹ.
Ngày đầu tiên trong vị trí mới, ông Trần ghé qua văn phòng, mang theo một bó hoa cẩm chướng. “Chúc mừng tổ phó Hạ,” ông nói, giọng pha chút đùa. Mọi người vỗ tay, còn cô đỏ mặt. Nhưng trong tim, là một niềm vui dịu dàng như nắng sớm.
Tháng sau, công ty có đợt tái cấu trúc. Trưởng phòng cũ được điều đi nơi khác. Người thay thế anh ta chính là Hạ. Mọi người ngỡ ngàng, nhưng không ai phản đối. Họ đã thấy cô làm việc không ngừng nghỉ, luôn giữ bình tĩnh, công tâm và lắng nghe.
Một buổi tối, khi cô dọn dẹp giấy tờ trong văn phòng mới, điện thoại lại vang lên. Tin nhắn đến từ ông Trần: “Nếu có lúc nào em thấy mệt mỏi, đừng quên có một người luôn sẵn sàng lắng nghe.” Cô bật cười, trái tim ấm áp. Người ta nói giám đốc lạnh lùng – nhưng với cô, ông như ngọn gió mùa thu, mát dịu, âm thầm nâng đỡ.
Dù khoảng cách tuổi tác giữa họ không nhỏ, nhưng Hạ cảm nhận được sự đồng điệu lặng lẽ. Họ không cần nhiều lời, chỉ một ánh mắt cũng đủ hiểu lòng nhau.
Một năm sau, trong lễ tổng kết công ty, Hạ đứng lên sân khấu nhận giải thưởng “Nhân viên truyền cảm hứng”. Cô nhìn xuống, thấy ông Trần ở hàng ghế đầu, mỉm cười với cô – ánh mắt như tiếp thêm sức mạnh.
Lúc ấy, cô nhận ra: quá khứ đau đớn là để tôi luyện bản thân. Còn những người thật lòng – dù lặng lẽ, vẫn luôn hiện diện, và đưa tay ra đúng lúc. Cô không còn sợ những lời dị nghị, những ánh mắt soi mói. Cô đã học được cách đứng vững bằng chính đôi chân mình.
Trên đường về, ông Trần đi cạnh cô. Gió thổi nhẹ, tóc cô bay lòa xòa. Ông nói nhỏ, như sợ làm kinh động điều gì thiêng liêng: “Anh không chỉ là giám đốc của em, đúng không?” Hạ khựng lại. Cô không trả lời. Nhưng đôi mắt long lanh, cái gật đầu rất khẽ... đã nói thay tất cả.