Mái ngói đơn sơ lợp nghiêng giữa làn mưa bay, sân trước chỉ còn thoáng dấu chân. Anh – một chàng trai mới đôi mươi – đứng trước cổng, ngước mắt nhìn hàng tre bên mé suối. Anh mím môi, cố không để giọt mưa nhỏ vương trên khóe mắt, tự nhủ lòng mình: “Mình phải mạnh mẽ, dù chỉ còn tiền ít ỏi trong tay”. Tâm tư anh lại chùng xuống khi nghĩ đến mẹ và em nhỏ ở trong nhà.
Gia đình anh vốn nghèo, cha mất sớm, mẹ ngày một yếu dần. Mỗi buổi sáng, anh bưng bát cơm trắng chan canh loãng, ăn vội để kịp đi ra ruộng. Đôi tay rám nắng, chai sần vì cấy cày, mồ hôi lấm tấm đọng trên trán khiến anh nhói lòng. Anh biết nếu không gồng gánh, mẹ em chẳng còn lối thoát.
Một ngày, anh nhận được lá thư báo trúng tuyển học bổng về thành phố. Tim anh dường như vỡ òa trong niềm vui lẫn bối rối: vừa được thắp lên khát khao thay đổi, vừa xót xa vì phải rời xa mái nhà. “Mình có nên đi?”, anh tự hỏi, đôi chân run lên. Nhưng khi nghe giọng mẹ vỗ về: “Con đi đi, mẹ tin con”, anh quyết định nhận lấy cơ hội.
Buổi tiễn biệt lấm lem nước mắt, cả xóm đến chia tay. Họ nói: “Cậu ấy gan dạ, gánh cả tương lai gia đình”, trong ánh mắt toát lên sự kính nể pha chút ngậm ngùi. Anh đứng lặng, hít sâu mùi quê hương thoang thoảng. Lòng dặn mình phải trở về với hai bàn tay rắn rỏi hơn.
Thành phố rộng lớn, từng con đường thênh thang khiến anh choáng ngợp. Anh thuê trọ trẹt trong ngõ nhỏ, ngày học hành, đêm đi làm thêm. Mỗi lần trở về, đôi gót chân nhức buốt và thân hình gầy guộc khiến anh muốn gục xuống. Nhưng trong tim, ánh sáng hy vọng vẫn le lói: anh phải làm được.
Một hôm, anh vô tình gặp một cô gái xe đạp đổ ngang, đồ trên tay rơi vương vãi. Anh chạy tới giúp, nhìn thấy trong mắt cô nỗi lo lắng. Cô xin anh giúp mang hộ đồ, nở nụ cười e lệ. Anh chợt nhận ra sự kết nối lạ: có điều gì đó khiến anh muốn bảo vệ người con gái ấy.
Cô gái tên Mai, sinh sống ở cùng xóm trọ, đang theo học đại học. Mai tốt bụng, lan tỏa ánh mắt ấm áp, khiến anh cảm thấy dễ chịu. Mỗi khi gặp cô ngoài sân trường, lòng anh không khỏi đập nhanh. Sự quan tâm từ cô khiến anh cảm thấy ấm áp, như có thêm một người bạn đồng hành giữa chốn phồn hoa.
Khúc quanh bất ngờ đến vào ngày bóng tối đột ngột ập xuống: mẹ anh đổ bệnh, phải nhập viện gấp. Anh lén bỏ một buổi học, chạy xe đường dài về quê. Trái tim như thắt lại khi biết mẹ phải truyền thuốc đắt tiền, tiền học bổng không đủ. Trong bóng đêm, anh ôm mẹ khi bà ho nhẹ, cảm thấy sức mạnh dần kiệt quệ trong anh.
Mai nghe tin cũng vội lên xe, đi cùng anh về bệnh viện, giúp anh xin giấy tờ, thu xếp chỗ nghỉ. Cô giữ chặt tay anh, nói nhỏ: “Anh không đơn độc”. Dưới ánh đèn yếu ớt, anh nhìn cô, cảm nhận dòng nước mắt đang len qua hàng mi. Niềm lo lắng, sự mệt mỏi và một tia hy vọng bỗng hòa vào nhau.
Đêm hôm đó, anh tình cờ nghe bác sĩ nói về cơ hội hỗ trợ từ quỹ bệnh nhân nghèo. Anh vội nắm lấy hy vọng như người đuổi theo ánh lửa trong đêm. Sáng hôm sau, anh đến phòng hành chính xin mẫu đơn, tim đập rộn ràng. Nhưng rồi anh như bị vấp khi phát hiện thủ tục rườm rà cần giấy tờ chứng minh hộ nghèo.
Trong khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy bản thân nhỏ bé hơn bao giờ hết. Dòng suy nghĩ: “Mình không được khóc, phải gượng” vang lên rõ ràng. Anh cắn môi, cố thu thập giấy tờ, gặp từng người hàng xóm xin xác nhận hộ nghèo. Các bác, các cô xóm giềng nhỏ mét giúp đỡ nhiệt tình, củng cố thêm niềm tin trong anh.
Mai đứng nhìn anh vội vã chạy quanh, lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt cô. Cô chạy tới, nắm tay anh, giúp đỡ đóng dấu từng giấy tờ. Đôi tay anh thoáng run, nhưng có sự vững vàng hơn nhờ niềm tin từ cô. “Cám ơn em”, anh thốt lên khẽ, giọng nghẹn ngào.
Cuối cùng, quỹ duyệt hồ sơ, mẹ được hỗ trợ thuốc men đầy đủ. Anh thở phào, nước mắt tuôn rơi. Cảm giác như cả thế giới trút gánh nặng khỏi vai mình. Mai ôm anh thật chặt, vỗ về: “Cuối cùng mình cũng qua được”.
Sau chuỗi ngày dài đầy lo lắng, mẹ anh dần hồi phục. Căn nhà nhỏ trở nên ấm cúng hơn khi anh mang thức ăn ngon từ thành phố về. Em nhỏ chạy ùa ra đón anh, ôm chầm lấy chân. Nụ cười trở nên tươi rói trên khuôn mặt mẹ, như đóa hoa mới nở.
Trong một buổi chiều nhẹ gió, anh và Mai ngồi trên bậc thềm, nhìn những tia nắng cuối ngày phủ vàng khắp ruộng lúa. Anh nhẹ giọng nói: “Từ khi gặp em, anh thấy mình có thêm sức mạnh”. Mai mỉm cười, mắt ươn nước: “Em cũng vậy”.
Cuộc sống sau đó vẫn nhiều khó khăn, nhưng anh biết mình không cô đơn. Bằng học bổng và việc làm, anh hỗ trợ gia đình từng tháng. Mai luôn bên cạnh, không chỉ là người yêu mà còn là bạn – người cùng anh chia sẻ từng niềm vui, nỗi buồn. Hai người xây dựng ước mơ giản dị: lập gia đình, mở quán nhỏ ở quê.
Sau ba năm, anh hoàn thành chương trình đại học với tấm bằng hạng khá. Anh quyết định trở về quê, mở một cửa hàng nho nhỏ bán đồ dùng học sinh và thực phẩm. Mẹ em cùng quản lý cửa hàng, em nhỏ cũng theo học ở trường huyện. Con đường ngày ấy chông gai giờ trở nên vững vàng và đầy hy vọng.
Trong ngày khai trương cửa hàng, cả xóm mang đến hoa, trái cây và những lời chúc phúc. Ai cũng nói: “Mày đã làm được!”, ánh mắt ngưỡng mộ hiện rõ. Anh cười, nhìn vào mắt mẹ và Mai, cảm thấy rằng mỗi giọt nước mắt, mỗi đêm thức trắng, mỗi bước chân run rẩy của mình đều đáng giá.
Khi ánh hoàng hôn buông xuống, anh và Mai nắm tay nhau đi trên con đường làng bớt lầy. Họ thì thầm về tương lai, về những đứa trẻ sẽ lớn lên ở ngôi làng này. Tình yêu, gia đình, và khát vọng đã đồng hành với anh từ năm 22 tuổi. Giờ đây, anh đã trở thành chỗ dựa vững chắc không chỉ cho riêng mình, mà cho cả một cộng đồng đầy tình người.