Min menu

Pages

Chú chó tru/ng thà/nh chờ chủ suốt 4 năm trước siêu thị, cho đến một buổi sáng đ/ịnh m/ệnh điều không ngờ đã x:ảy r:a…

 Sáng sớm, những tia nắng yếu ớt của mùa đông xuyên qua hàng cây trụi lá, chiếu nhẹ lên thân hình gầy gò của một chú chó màu nâu nằm cuộn tròn trước cửa siêu thị. Đó là vị trí quen thuộc suốt bốn năm qua, nơi nó ngày ngày chờ đợi một người – người chủ đã không quay lại. Chú không tru lên, cũng không sủa, chỉ ngẩng đầu nhìn từng người ra vào như thể đang dò tìm một bóng hình cũ kỹ trong dòng người hối hả.

Người dân quanh đó quen gọi nó là Bạc – vì một đốm lông trắng duy nhất trên lưng giữa bộ lông nâu xám. Bạc chẳng phải loài chó sang trọng hay thông minh nổi bật, chỉ là một con chó lai thường dân, nhưng có thứ mà ít ai có – sự trung thành đến đau lòng. Ai đi ngang qua cũng ít nhiều thương xót, nhiều người để lại cho nó ổ bánh mì, chai nước, cái áo cũ, nhưng không ai đưa nó về. Bởi họ biết, trái tim của nó đã ở lại nơi này.



Có người kể rằng, bốn năm trước, một người đàn ông lớn tuổi dắt nó vào siêu thị, dặn nó “chờ ở đây nhé”, rồi đi vào... mãi mãi không quay lại. Lúc đầu, người ta nghĩ ông ta đã quên hoặc xảy ra chuyện. Một tuần, rồi một tháng, rồi một năm trôi qua. Bạc vẫn ở đó, bất chấp mưa nắng, gió rét, mặc cho những ánh mắt thương hại hay dè chừng. Nó chỉ lặng lẽ ngồi, như một tượng đá sống chờ đợi điều gì đó mà chính nó cũng không thể gọi tên.

Sáng nay, không khí dường như khác lạ. Gió thổi nhẹ hơn, những chiếc lá khô xoay vòng quanh Bạc, như có điềm báo. Một người phụ nữ trẻ, dáng vẻ mệt mỏi, tay xách hai túi đồ bước ra khỏi siêu thị. Cô dừng lại khi ánh mắt chạm vào Bạc. Có gì đó khiến cô sững người. Nhìn con chó, cô bật khóc.

"Không thể nào… là mày sao?" – giọng cô run run. Bạc ngẩng đầu, không phản ứng gì, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt đục ngầu, như đang cố nhớ ra điều gì. Người phụ nữ ngồi xuống, run rẩy vuốt nhẹ lưng Bạc. Cô lấy trong túi một chiếc vòng cổ cũ, mờ chữ: "Bạc – của ông Tư". Vòng cổ cũ kỹ này từng nằm trong một chiếc hộp của cha cô, người đã mất tích suốt bốn năm qua.

Ông Tư – cha cô – là một cựu chiến binh sống cô độc cùng một chú chó tên Bạc. Một ngày nọ, ông đột ngột biến mất. Gia đình, hàng xóm tìm khắp nơi mà không thấy. Cảnh sát kết luận ông có thể bị tai biến, mất trí nhớ và đi lạc. Cô con gái chưa bao giờ từ bỏ hi vọng, cho đến ngày nhận được tin từ một người bạn rằng có một con chó nằm trước siêu thị giống hệt con chó của cha mình.

Hôm nay, cô đến đây chỉ để xác nhận, không ngờ điều kỳ diệu lại xảy ra. Nhưng Bạc vẫn không phản ứng gì. Dường như bốn năm cô độc đã làm nó quên mất cả mùi hương quen thuộc. Cô gái bật khóc, không phải vì nó nhận ra cô, mà vì nó vẫn ở đây, chờ… không một lời oán trách.

Cô quyết định đưa Bạc về, chăm sóc nó như cách mà cha cô từng làm. Tuy nhiên, ngay đêm hôm đó, Bạc co ro trong góc nhà, mắt vẫn hướng về phía cửa, không ăn, không ngủ. Nó như một linh hồn không siêu thoát, bị mắc kẹt giữa hai thế giới – nơi nó muốn ở và nơi nó nên ở. Cô gái không trách nó, chỉ đau lòng. Cô hiểu, thứ mà Bạc chờ không phải cô, mà là một người đã không bao giờ trở lại.

Một tuần sau, cô gái quay lại siêu thị, mang theo Bạc. Cô nghĩ, nếu đây là nơi nó chọn, thì hãy để nó chọn lần cuối. Nhưng rồi, đúng vào ngày hôm đó, một sự kiện không ngờ đã xảy ra.

Một người đàn ông tóc bạc, áo khoác cũ, bước thấp bước cao đến trước cửa siêu thị. Người ta tưởng ông là người vô gia cư. Nhưng khi ông nhìn thấy Bạc, ông bật khóc. “Bạc… mày… còn sống…”

Bạc nhao đến, không sủa, không tru, chỉ áp đầu vào chân ông, toàn thân run rẩy như gặp lại linh hồn thất lạc. Người đàn ông đó chính là ông Tư – người mà mọi người nghĩ đã chết. Ông bị tai biến nhẹ ngày đó trong siêu thị, bất tỉnh và không giấy tờ tuỳ thân. Sau khi hồi phục, ông bị mất trí nhớ và được đưa đến một viện dưỡng lão cách xa thành phố. Bốn năm qua, ông sống trong trạng thái lơ mơ, cho đến một đêm, ông mơ thấy một con chó đang ngồi giữa trời mưa trước cửa siêu thị.

Giấc mơ ấy như thắp lại ký ức ngủ quên. Ông xin người quản lý cho ông về thành phố cũ, tự mình đi bộ cả ngày trời, chỉ để xác minh xem có thật đó là mơ hay sự thật. Và sự thật là… Bạc vẫn chờ.

Người phụ nữ trẻ, con gái ông, như vỡ oà trong cảm xúc. Ba cha con đoàn tụ, ôm nhau giữa dòng người đi chợ tấp nập, không ai kìm được nước mắt. Câu chuyện nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội như một biểu tượng của tình yêu thương không điều kiện.

Bạc được đưa về trong sự hân hoan của cả khu phố. Người ta làm một bảng tên mới cho nó: “Bạc – trái tim của niềm tin”. Ông Tư sống thêm ba năm nữa, và năm nào cũng đến siêu thị đó cùng Bạc như một lời cảm ơn định mệnh.

Trước khi mất, ông nắm tay con gái và thì thầm: “Chính Bạc đã giữ cha sống… Chính nó… đã dạy cha thế nào là trung thành”.

Về sau, người ta dựng một bức tượng nhỏ ngay góc siêu thị – nơi Bạc từng nằm bốn năm. Trên đó khắc dòng chữ:
“Có những trái tim không cần lời, vẫn yêu trọn đời”.