Minh làm việc tại một quán cà phê nhỏ nằm khuất trong con hẻm yên tĩnh của thành phố. Những giai điệu acoustic dịu dàng vang lên mỗi tối như xoa dịu tâm hồn người nghe, tạo nên một không gian nửa thực nửa mơ. Khách đến đây đa phần là sinh viên, giới văn phòng hoặc những tâm hồn đang kiếm tìm chút tĩnh lặng giữa bộn bề đời sống. Minh, chàng trai 25 tuổi với ánh mắt trầm tư và mái tóc luôn hơi rối, là người phục vụ được yêu mến nhất quán.
Cậu ít nói nhưng luôn nở nụ cười nhẹ, đủ khiến người đối diện cảm thấy được tôn trọng. Minh làm việc chăm chỉ, luôn đến sớm, về trễ. Sau mỗi ca làm, cậu hay nán lại dọn dẹp quầy bar một cách chậm rãi, như muốn níu giữ chút dư vị cuối ngày. Nhưng sâu trong ánh mắt đó là một điều gì đó chưa ai lý giải được — một nỗi buồn mơ hồ, như thể đang chờ đợi điều gì chưa đến.
Rồi một buổi tối tháng Ba, bà Lan xuất hiện. Bà bước vào với bộ váy lụa xanh thẫm, mái tóc búi gọn và phong thái tao nhã khác biệt. Ánh mắt bà dừng lại nơi cây đàn guitar đang ngân lên tiếng nhạc, rồi lặng lẽ chọn một góc khuất gần cửa sổ. Bà không gọi gì ngoài một tách trà hoa nhài và một lát bánh quy gừng. Minh là người phục vụ hôm đó, và lần đầu tiên, cậu cảm thấy có điều gì đặc biệt.
Những lần sau đó, bà Lan quay lại thường xuyên hơn. Vẫn là trà hoa nhài và bánh quy gừng, vẫn ngồi ở góc bàn ấy, thi thoảng nhìn ra phố như đang tìm kiếm một ký ức cũ. Minh bắt đầu quen với sự hiện diện của bà. Họ trò chuyện đôi chút — về âm nhạc, về thời tiết, về những điều nhỏ bé nhưng khiến lòng người ấm áp.
Minh không hỏi quá nhiều, và bà Lan cũng không chia sẻ quá nhiều. Nhưng đôi khi, ánh mắt bà lặng đi một chút khi nghe một bài hát xưa cũ, hoặc khi bất chợt có ai đó bước qua mang theo mùi hương nước hoa quen thuộc. Minh tinh tế nhận ra, và dần dần, cậu quan tâm đến bà nhiều hơn.
Một lần nọ, quán vắng khách, trời mưa nhẹ. Bà Lan mỉm cười và hỏi Minh có thể ngồi nói chuyện lâu hơn không. Cậu gật đầu. Và tối đó, bà kể cho cậu nghe câu chuyện của mình — về một tình yêu tuổi trẻ bị gia đình ngăn cấm, về cuộc hôn nhân không hạnh phúc, và về đứa con trai đã mất liên lạc từ năm 18 tuổi. Minh lặng người. Câu chuyện ấy chạm vào điều gì đó sâu kín trong lòng cậu.
Từ nhỏ, Minh được nuôi lớn bởi một người cô đơn thân, chưa từng được biết cha mẹ là ai. Cậu từng sống ở trại trẻ mồ côi, rồi chuyển đến với cô từ năm 8 tuổi. Trong suốt thời thơ ấu, Minh luôn mang theo câu hỏi về nguồn gốc của mình, nhưng chưa bao giờ dám tìm kiếm vì sợ bị từ chối.
Sau đêm ấy, bà Lan và Minh càng trở nên thân thiết. Họ chia sẻ những nỗi buồn, những kỷ niệm, và cả những khoảng trống trong lòng. Nhưng rồi một ngày, bà Lan đột nhiên không đến quán nữa. Một tuần, hai tuần, rồi một tháng. Minh không biết lý do, lòng cậu rối bời. Cậu nhận ra sự hiện diện của bà không chỉ là một thói quen, mà còn là điều khiến cậu thấy mình được thấu hiểu và quan trọng.
Cậu quyết định đi tìm bà. Lần theo địa chỉ mà một lần bà lỡ tay viết trên bao thuốc lá, Minh đến một biệt thự cổ ven thành phố. Bà Lan đang bệnh nặng. Căn bệnh ung thư giai đoạn cuối khiến bà không thể rời giường. Minh ngồi cạnh bà suốt cả buổi chiều hôm đó. Họ không nói nhiều, chỉ im lặng nắm tay nhau.
Trước khi nhắm mắt, bà Lan thì thầm: “Nếu kiếp này tôi có thể làm điều gì đúng đắn nhất, thì đó là tìm lại con trai tôi…” Minh sững sờ, một cảm giác như điện chạy dọc sống lưng. Cậu nhìn bà, mắt ngấn nước: “Tên con trai bà… là gì?”
“Minh.”
Trái tim cậu như ngừng đập. Bà Lan đã biết từ lâu. Từ những câu chuyện, từ tấm hình cũ cậu từng vô tình để lộ trong ví. Nhưng bà không dám nói. Bà sợ sẽ đánh mất tình cảm vừa kịp hình thành, sợ cậu sẽ từ chối bà một lần nữa. Còn Minh — cậu vừa tìm lại được mẹ, nhưng cũng là lúc phải buông tay.
Bà Lan qua đời một tuần sau đó. Minh đứng bên mộ bà, tay ôm di ảnh và tờ di chúc bà để lại. Trong đó, bà viết: "Con là điều kỳ diệu cuối cùng trong cuộc đời mẹ. Dù muộn màng, mẹ mong con tha thứ."
Minh tiếp tục làm việc ở quán cà phê. Nhưng cậu không còn là Minh của trước kia nữa. Trong ánh mắt cậu giờ đây là một sự bình yên mới. Cậu học cách chơi guitar, và mỗi tối, cậu chơi bản nhạc bà Lan yêu thích nhất — bản nhạc mà lần đầu tiên bà rơi nước mắt khi nghe cậu hát.
Thời gian trôi qua, quán vẫn đông khách như thường lệ. Nhưng với Minh, nơi ấy không chỉ là chốn làm việc, mà còn là nơi chứng kiến cuộc hội ngộ muộn màng, nơi ký ức và tình thân hòa quyện vào từng nốt nhạc. Và trong lòng cậu, bà Lan chưa bao giờ rời xa. Bà vẫn sống — trong tiếng nhạc, trong tách trà hoa nhài, và trong ánh mắt dịu dàng của người con trai từng lạc lối nay đã tìm lại được chính mình.