Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa buổi chiều oi ả. Hương nhìn màn hình, tim đập thình thịch khi thấy tên mẹ mình hiện lên. Cô không kịp do dự, bắt máy.
"Bố... bố yếu lắm rồi, bác sĩ nói ông chỉ còn được vài ngày nữa thôi... con tranh thủ về thăm bố nhé."
Tay Hương run lên, chiếc điện thoại suýt rơi khỏi tay. Giọng mẹ cô nghẹn ngào, những tiếng nức nở vang vọng qua sóng điện thoại khiến trái tim cô quặn thắt. Cô quay lại nhìn chồng – Dũng – người đang ngồi trên ghế, tay cầm điều khiển tivi, mắt dán vào trận bóng đá.
"Anh... bố em sắp không qua khỏi. Em muốn về quê... bây giờ."
Dũng liếc cô, nhăn mặt: "Về bây giờ? Giờ này xe đâu còn? Mà bắt taxi về quê mất cả triệu bạc đấy, em nghĩ kỹ chưa?"
Hương chết lặng. Cô không tin vào tai mình. Trong lúc cha cô nằm giữa ranh giới sống chết, chồng cô lại bận tâm đến một triệu bạc.
"Em không đợi được nữa đâu. Em sẽ về một mình."
Dũng nhún vai, quay lại với trận bóng: "Tùy em. Nhưng đừng có trách sau này hết tiền."
Nước mắt lăn dài trên má Hương. Cô thu dọn đồ trong im lặng, tay run rẩy, lòng đầy uất nghẹn. Cô gọi taxi, lòng thấp thỏm không yên.
Suốt chặng đường về, Hương không ngừng nghĩ đến cha. Người đàn ông đã từng bế cô trên vai, dạy cô chạy xe đạp, kể chuyện cổ tích mỗi tối. Ông chưa từng tiếc với cô bất cứ điều gì.
Xe dừng lại trước cổng bệnh viện. Cô lao vào phòng bệnh. Cha cô nằm đó, hốc hác, gầy yếu, ánh mắt đã mờ đục. Khi ông thấy con gái, môi khẽ nhếch một nụ cười yếu ớt.
"Con... về rồi à... Bố đợi con mãi."
Hương òa khóc. Cô nắm lấy tay ông, đôi bàn tay từng chai sần vì cuộc sống, giờ lạnh và gầy đến thảm thương. Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi lách tách trên mái tôn bệnh viện.
Ngày hôm sau, bố cô qua đời.
Tang lễ diễn ra trong mưa. Hương quỳ gối trước linh cữu cha, lòng tan nát. Dũng không về. Anh viện lý do công việc bận. Thực chất, cô biết anh đang ngồi nhà xem bóng đá, tay nhâm nhi lon bia rẻ tiền.
Sau tang lễ, Hương trở lại thành phố. Cô không còn nói chuyện nhiều với Dũng. Một bức tường vô hình đã hình thành giữa hai người.
Dũng chẳng nhận ra điều gì khác lạ. Anh vẫn cằn nhằn về tiền, vẫn to tiếng mỗi khi Hương chi tiêu vượt mức anh quy định. Cô dần nhận ra, mình đã sống quá lâu trong sự keo kiệt, ích kỷ của một người đàn ông chỉ yêu bản thân mình.
Một ngày, mẹ cô gọi lên.
"Mẹ được bên hội phụ nữ giới thiệu việc làm nhỏ. Họ cũng bảo có một chương trình hỗ trợ phụ nữ đơn thân... Con có cần mẹ tìm hiểu giúp không?"
Hương lặng người. "Đơn thân" – hai chữ ấy cứa vào tim cô. Nhưng rồi cô mỉm cười buồn. Có lẽ, đã đến lúc cô phải nghĩ cho chính mình.
Cô bắt đầu lên kế hoạch tiết kiệm. Cô cắt giảm mọi khoản chi tiêu không cần thiết. Cô lặng lẽ đi làm thêm buổi tối ở trung tâm tiếng Anh gần nhà, giấu Dũng.
Một hôm, Dũng phát hiện cô làm thêm. Anh nổi giận, quát tháo om sòm.
"Cô làm việc gì cũng giấu tôi à? Cô định có quỹ đen hả?"
Hương nhìn thẳng vào mắt chồng, lần đầu tiên không hạ giọng: "Em chỉ muốn có một chút tự do. Em không thể sống mãi trong sợ hãi vì tiêu quá tay. Bố em mất, anh còn tiếc một triệu bạc... Em không quên được điều đó."
Dũng sững người. Anh chưa từng thấy vợ mình cứng rắn đến thế.
Thời gian trôi đi, Dũng bắt đầu thay đổi. Ban đầu là sự im lặng. Rồi anh lén theo vợ đến trung tâm, đứng nhìn cô từ xa. Anh thấy cô cười với học sinh, thấy cô rạng rỡ trong từng lời giảng.
Một tối, anh đợi cô trước cổng. Khi Hương bước ra, bất ngờ thấy chồng đang cầm hộp cơm trên tay.
"Anh nấu cho em... sợ em đói."
Hương sững lại. Đôi mắt cô ngấn nước. Từ bao giờ, người đàn ông lạnh lùng ấy biết quan tâm?
Những ngày sau đó, Dũng bắt đầu học nấu ăn. Anh không còn càu nhàu mỗi khi Hương mua thứ gì đó. Anh đề nghị cùng vợ lên kế hoạch tài chính, mở một sổ tiết kiệm chung.
Và rồi một ngày, Dũng bảo cô: "Hay vợ chồng mình về quê xây lại ngôi nhà cho mẹ? Em cũng gần đây hay nhắc tới quê... Anh nghĩ đã đến lúc mình làm điều gì đó đúng."
Hương không trả lời. Cô nhìn chồng thật lâu. Trong mắt anh, cô thấy sự thành khẩn – thứ đã vắng bóng quá lâu trong cuộc hôn nhân này.
Căn nhà nhỏ ở quê được sửa sang lại. Mái ngói mới, sân lát gạch đỏ, góc vườn trồng rau xanh. Mẹ cô cười nhiều hơn, khỏe hơn.
Một chiều, khi cả nhà quây quần bên mâm cơm, Dũng lặng lẽ gắp cho mẹ vợ miếng cá, rồi nói nhỏ: "Con nợ bố vợ một lời xin lỗi. Chỉ tiếc, con đến muộn quá..."
Mẹ cô rơi nước mắt. Hương nắm lấy tay chồng. Lần đầu tiên sau bao năm, cô thấy lòng bình yên.
Và phải chăng, đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc – một giây phút ta lặng nhìn vào lòng mình – cũng đủ thay đổi cả một đời người.