Tôi ngồi bên cửa sổ, ngón tay lần từng nếp nhăn trên chiếc khăn tay cũ kỹ. Bên ngoài, trời mưa nhẹ. Mỗi giọt nước đập vào kính cửa như một tiếng nhắc nhở rằng thời gian chẳng chờ ai. Tôi đã 65 tuổi. Đáng lẽ giờ này nên là lúc an hưởng tuổi già, nhưng lòng tôi rối bời.
Tôi có một người con trai duy nhất – Thịnh. Nó là niềm tự hào, là cả tuổi trẻ của tôi. Sau khi chồng mất, tôi một mình gồng gánh nuôi con, vừa làm mẹ, vừa làm cha. Bao năm tháng vất vả, tôi chỉ mong nó có cuộc sống đủ đầy, bình yên.
Thịnh cưới vợ cách đây hai năm. Con dâu tôi – Huyền – xinh đẹp, khéo ăn nói. Những ngày đầu, tôi rất mừng, cứ ngỡ Thịnh đã chọn được người vợ tốt. Nhưng sau đó, tôi nhận ra ánh mắt Huyền dành cho tôi luôn có điều gì đó không thật. Vừa dè chừng, vừa xa cách.
Tuần trước, Thịnh bảo muốn mua căn nhà riêng gần chỗ làm. Tôi gật đầu đồng ý ngay. Dù tôi sống một mình, nhưng nhà rộng, có thể ở cùng. Nhưng nó nói, "vợ con muốn riêng tư." Tôi hiểu, chẳng trách gì.
Tôi định cho Thịnh 3 tỷ – khoản tiền tôi tích góp cả đời, cộng với ít vàng còn lại của cha mẹ để lại. Tôi muốn nó có mái ấm ổn định, không phải nợ nần ai. Tôi thậm chí còn chuẩn bị giấy tờ để chuyển khoản.
Chiều hôm đó, khi tôi đi xuống bếp lấy nước, nghe thấy giọng nói vọng từ phòng khách. Cánh cửa khép hờ. Tôi bước chậm lại, tính gọi thì sững người khi nghe tiếng Huyền.
"Anh phải làm sao để mẹ đưa tiền nhanh. Căn nhà đó em ưng rồi. Chứ cứ dây dưa, nhỡ bà đổi ý thì mất cơ hội."
Giọng Thịnh đáp, nhẹ như gió thoảng: "Từ từ đã. Mẹ chưa nói rõ thời gian."
Huyền cáu: "Chờ gì nữa? Hay anh không muốn đứng tên nhà? Em không ngu để sau này tài sản bị chia đôi."
Tôi đứng chết lặng. Trong khoảnh khắc đó, tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Tôi không trách Thịnh – tôi hiểu con tôi hiền, nó không đủ mạnh mẽ để chống lại vợ. Nhưng Huyền… cô ấy chưa bao giờ coi tôi là mẹ. Với cô ấy, tôi chỉ là cánh cửa cần mở để bước tới mục tiêu.
Tôi quay đi, bước thật khẽ. Tối đó, tôi không nói gì. Tôi cất lại sổ tiết kiệm, ngồi một mình trong phòng nhìn bức ảnh chụp tôi và Thịnh hồi còn nhỏ. Ký ức hiện về như những mảnh ghép: hình ảnh thằng bé ôm tôi khóc vì ngã xe, những ngày hai mẹ con cùng ăn mì gói khi hết tiền. Tôi rơi nước mắt. Không phải vì tiếc tiền, mà vì thấy lòng người quá mong manh.
Hôm sau, tôi giả vờ nói với Thịnh: "Mẹ đang tính chuyển nhà về quê. Sống một mình ở đây buồn. Tiền tiết kiệm mẹ sẽ để làm nhà nhỏ dưới đó."
Thịnh trầm ngâm một lúc rồi gật đầu. Nó không hỏi thêm. Tôi cười nhẹ, nhưng trong lòng rối như tơ vò. Tôi cần thời gian để suy nghĩ. Và rồi, một ý tưởng nảy ra – không phải trả thù, mà là thử thách.
Tôi âm thầm chuyển sổ tiết kiệm 3 tỷ đó sang tên người bạn thân – bà Sáu – nhờ bà giữ giúp trong một năm. Tôi viết di chúc mới, trong đó ghi rõ: nếu Thịnh thực sự hiếu thảo, tài sản này sẽ được hoàn trả sau một năm. Nếu không, tôi sẽ dùng làm từ thiện. Không ai biết điều đó ngoài tôi và luật sư.
Vài tuần trôi qua, Thịnh không còn nhắc đến chuyện nhà cửa. Huyền ít về hơn. Mỗi lần về, cô ấy đều bận, thường ở trong phòng hoặc bấm điện thoại. Tôi vẫn nấu ăn, vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng buốt lạnh.
Một hôm, Thịnh ghé qua một mình. Nó ngồi rất lâu, không nói gì. Tôi rót trà, ngồi cạnh.
"Mẹ, con xin lỗi… Vợ con… có thể mẹ không thích, nhưng con… Con nghĩ mình nên đứng giữa, nhưng lại yếu đuối. Mẹ tha lỗi cho con."
Tôi nhìn sâu vào mắt con, thấy trong đó có sự day dứt. Tôi không trách nó. Tôi chỉ hỏi: "Nếu mẹ không có tiền, con có mua nhà không?"
Thịnh im lặng rồi đáp: "Không. Con sẽ thuê. Con không muốn vì tiền mà để mẹ buồn."
Câu nói đó như ngọn gió mát giữa sa mạc. Tôi mỉm cười lần đầu tiên sau nhiều tháng.
Vài ngày sau, tôi nhận được tin Huyền xin nghỉ phép để… về quê. Nhưng không về nhà mẹ đẻ, mà đi Phú Quốc cùng bạn. Tôi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi Thịnh: "Con ổn chứ?"
Thịnh gật đầu, nhưng mắt hoe đỏ.
Một buổi tối, khi Thịnh vừa về, tôi đưa nó một phong thư. "Mẹ muốn con đọc khi nào một mình. Đừng mở vội."
Hôm sau, tôi nhận được tin nhắn: "Mẹ ơi, con đọc rồi. Con xin lỗi. Con không xứng. Nhưng con hứa sẽ làm lại."
Lòng tôi dịu xuống. Tôi biết nó đã đọc di chúc. Trong đó, tôi viết rõ từng dòng suy nghĩ, nỗi đau, và cả tình yêu của tôi dành cho nó. Tôi không mong nó trả lại 3 tỷ, mà chỉ mong nó tỉnh thức.
Vài tuần sau, Thịnh đến gặp tôi, bảo rằng Huyền đã quyết định ly hôn. Cô ấy nói không muốn sống với người đàn ông không có chí tiến thủ, không có tiền bạc. Thịnh không níu kéo. Nó chỉ im lặng, ký đơn.
Tôi ôm con. Không phải vì buồn, mà vì nhẹ nhõm. Thịnh cuối cùng đã lớn. Tôi thấy ánh mắt nó khác trước – chín chắn hơn, trầm tĩnh hơn. Nó không còn là thằng bé cần tôi bảo bọc, mà là người đàn ông biết đối mặt với cuộc sống.
Một năm sau, tôi gọi bà Sáu, lấy lại số tiền. Tôi đưa cho Thịnh: "Mẹ giữ lại một phần phòng khi đau ốm. Phần còn lại, con dùng để làm lại cuộc đời. Nhưng lần này, mẹ muốn con dùng nó đúng cách."
Thịnh rưng rưng, quỳ xuống nắm tay tôi: "Mẹ, con hứa."
Tháng sau, Thịnh mở một quán cà phê nhỏ, nơi cậu từng mơ ước. Không sang chảnh, không quá nổi bật, nhưng ấm cúng. Tôi tới đó mỗi tuần, ngồi ở góc cửa sổ, nhìn con tất bật mà lòng yên bình.
Một chiều, Thịnh giới thiệu tôi với một cô gái – tên là Ngọc. Cô ấy dịu dàng, lễ phép, ánh mắt luôn cúi khi nói chuyện với tôi. Tôi chưa vội phán xét, nhưng lòng có chút ấm áp.
Một năm sau, họ cưới nhau. Không tiệc tùng rình rang. Chỉ vài mâm cơm, vài người thân thiết. Nhưng tôi biết, đó là hạnh phúc thật.
Giờ đây, tôi sống cùng con dâu mới. Ngọc chăm tôi như mẹ ruột. Cô hay nhắc: "Mẹ thích ăn gì, con nấu. Mẹ lạnh, con lấy áo." Mỗi lần cô chạm vào tay tôi, tôi thấy lòng mình được chữa lành từng vết nứt cũ.
Ba tỷ đó, tôi không mất. Nhưng điều quan trọng hơn, tôi đã tìm lại được con trai – người con mà tôi tưởng đã đánh rơi đâu đó giữa tham vọng, giữa toan tính cuộc đời.
Tôi không tiếc gì. Vì những điều tôi lặng lẽ làm, cuối cùng không khiến ai "chết lặng", mà khiến một người thức tỉnh, một người ra đi, một người bước đến… đúng lúc.