Tôi nhớ như in cái ngày tôi khăn gói từ quê lên thành phố, lòng tràn đầy niềm hân hoan khi nghĩ đến việc được chăm sóc đứa con gái út sắp sinh cháu. Lần này không khác gì lần tôi chăm cô con gái cả trước đây. Tôi hình dung ra cảnh cả nhà quây quần bên nhau, tôi sẽ được ôm ấp cháu ngoại bé bỏng, được chia sẻ những kinh nghiệm làm mẹ, làm bà. Nụ cười không ngớt trên môi tôi suốt chặng đường dài.
Con rể tôi, tên Nam, ra đón tôi ở bến xe. Vẻ mặt anh rạng rỡ, nhiệt tình khác hẳn cái vẻ lạnh lùng, khó gần của anh ngày thường. Anh ôm tôi thật chặt, miệng liên tục nói những lời ngọt ngào như rót mật vào tai: "Mẹ ơi, mẹ lên là con mừng lắm. Mẹ cứ ở lại đây với tụi con. Mẹ chăm cháu là nhất rồi. Ở với con bé đến khi cháu đi lớp, mẹ nhé." Anh còn mua rất nhiều món ăn lạ mà tôi chưa từng thấy ở quê, ép tôi ăn bằng được. Nghe những lời mát ruột đó, tôi cảm thấy sống chung với con rể cũng không tệ chút nào, thậm chí còn có vẻ thoải mái hơn tôi tưởng.
Tôi gọi điện về cho chồng và con trai cả ở quê, thông báo rằng tôi sẽ ở lại nhà con gái út một thời gian dài để tiện chăm sóc cháu. Giọng tôi hồ hởi, tràn đầy niềm vui và sự tự hào. Tôi tin rằng quyết định này là đúng đắn, là cách tôi thể hiện tình yêu thương dành cho con gái và cháu ngoại. Tôi không chút do dự hay suy tính thiệt hơn. Trong tâm trí tôi lúc bấy giờ, gia đình là trên hết, và tôi sẵn lòng hy sinh mọi thứ vì các con.
Trong tháng đầu tiên, cuộc sống của tôi ở thành phố trôi qua êm đềm như một giấc mơ. Con gái tôi sau sinh còn yếu, cần được nghỉ ngơi. Con rể đi làm cả ngày. Vì vậy, tôi vui vẻ đảm đương mọi việc trong nhà. Từ việc chăm cháu bé xíu, cho bú, thay tã, dỗ ngủ, đến việc cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, quét nhà, rửa bát, giặt giũ. Tôi nghĩ đơn giản đó là việc của một người mẹ đẻ, thương con gái còn yếu và hiểu con rể đi làm cả ngày vất vả. Tôi làm mọi việc bằng cả tấm lòng, không một lời than vãn.
Con rể tôi cũng thường xuyên khen ngợi: "Mẹ đúng là số một. Ở với mẹ sướng như tiên. Có mẹ chăm sóc, con bé khỏe hẳn ra." Những lời khen ấy khiến tôi vui mừng khôn xiết. Tôi cảm thấy những nỗ lực của mình được ghi nhận, được trân trọng. Tôi tin rằng mình đang làm đúng, đang góp phần xây dựng một gia đình hạnh phúc cho con gái. Tôi hoàn toàn không chút nghi ngờ hay cảnh giác nào về những lời nói và hành động của con rể.
Tuy nhiên, bước sang tháng thứ hai, khi con gái tôi đã hồi phục hơn, thái độ của con rể bắt đầu thay đổi một cách rõ rệt. Những câu nói không còn ngọt ngào, trìu mến nữa mà trở thành những lời nửa ra lệnh, nửa nhờ vả. "Mẹ phơi hộ con mẻ quần áo đi", "Mẹ ơi, nấu cơm đi", "Mẹ nhớ lau lại bếp cho sạch nhé", "Mấy hôm nay mẹ không tưới cây ngoài ban công à?" Những câu nói ấy, ban đầu tôi còn thấy bình thường, nghĩ rằng con rể bận rộn nên mới nhờ vả. Nhưng dần dần, chúng trở nên thường xuyên hơn, và giọng điệu cũng trở nên khó chịu hơn.
Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Từ một người mẹ, một người bà được kính trọng, tôi dần cảm thấy mình như một người giúp việc không có ngày nghỉ. Tôi làm việc quần quật từ sáng đến tối, từ việc chăm cháu cho đến việc nhà. Con rể thì vẫn ung dung đi làm, về nhà chỉ việc ăn cơm mẹ nấu, chơi với con một lát rồi lại vùi đầu vào điện thoại hoặc máy tính. Tôi cố gắng chịu đựng, tự nhủ rằng mình phải cố gắng vì con gái, vì cháu ngoại. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi thấy uất ức.
Một buổi tối, sau khi dỗ cháu ngủ xong, tôi mỏi nhừ cả người. Lưng tôi đau nhức, hai vai nặng trĩu. Tôi ngồi phịch xuống ghế sofa, thở phào một tiếng. Vừa lúc đó, con rể từ trong phòng bước ra. Anh ta nhìn tôi, khuôn mặt lạnh tanh, không một chút biểu cảm. Anh ta chất vấn tôi về việc chiếc chăn cháu tè ướt từ sáng vẫn chưa giặt. "Mẹ ơi, cái chăn này sao vẫn còn ở đây? Sao mẹ không giặt đi?" Giọng điệu của anh ta đầy vẻ khó chịu.
Tôi nhẹ giọng giải thích: "Để đấy lát mẹ giặt, mẹ nghỉ tí đã. Mẹ mệt quá." Con rể quay ngoắt người vào trong, lẩm bẩm cố tình để tôi nghe thấy: "Không tranh thủ lúc cháu ngủ mà giặt đi, lại còn chờ lát. Giờ này ai còn giặt giũ nữa." Tôi sững sờ. Máu nóng bỗng chốc dồn lên não. Tôi là mẹ vợ, không phải người giúp việc mà bị sai bảo và ý kiến như thế. Anh ta coi tôi là gì? Tại sao anh ta không tự làm những việc đó? Hay anh ta nghĩ rằng tôi phải có nghĩa vụ làm hết mọi việc trong nhà?
Nỗi uất ức, tủi thân dâng trào trong lòng tôi. Tôi cảm thấy như bị xúc phạm nặng nề. Mấy hôm nay, tôi đã cảm thấy mình bị lợi dụng, nhưng đến giờ phút này, tôi mới thực sự nhận ra rằng mình đang bị đối xử như một người làm công ăn lương. Cả đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ. Hàng trăm câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu tôi. Tôi đã hy sinh tất cả vì con, vì cháu, vậy mà tôi lại nhận được sự đối xử như thế này sao? Nước mắt tôi lăn dài trên gối, mặn chát.
Tôi nhớ lại lời con rể nói ngày đầu tiên: "Mẹ cứ ở lại đây với tụi con. Mẹ chăm cháu là nhất rồi. Ở với con bé đến khi cháu đi lớp, mẹ nhé." Lúc đó, tôi cảm thấy được yêu thương, được trân trọng. Nhưng giờ đây, những lời nói đó lại trở thành một sự chế nhạo, một lời nhắc nhở về vai trò "người giúp việc" của tôi. Tôi nhận ra, mình đã quá ngây thơ, quá tin người.
Tối đó, sau khi mọi người đã đi ngủ, con gái tôi lặng lẽ bước vào phòng tôi. Nó dúi vào tay tôi một phong bì, nói nhỏ: "Mẹ ơi, chồng con gửi mẹ 5 triệu tháng này. Mẹ cứ cầm mua đồ, đừng ngại." Tôi nhìn cái phong bì, cảm thấy như "ai vả vào mặt". Mọi cảm xúc uất ức, tủi thân, giận dữ bỗng chốc vỡ òa. Thì ra, đây là sự thật. Từ đầu đến giờ, trong mắt con rể, tôi không phải là bà ngoại lên trông cháu, mà là "người giúp việc có lương".
Thảo nào anh ta sai bảo tôi quen miệng như thế. Thảo nào anh ta không chút ngại ngùng khi vặn vẹo tôi về những công việc nhà. Tôi đã biến mình thành một món hàng, một người lao động không công trong chính gia đình con gái mình. Nỗi đau này còn lớn hơn cả sự mệt mỏi thể xác. Nó là nỗi đau của sự bị lợi dụng, bị coi thường, bị đánh mất giá trị bản thân.
Sáng hôm sau, tôi quyết định về quê. Lòng tôi nặng trĩu, nhưng tôi không thể ở lại đây thêm nữa. Tôi gói gọn đồ đạc, vài bộ quần áo đơn giản, và chiếc vali nhỏ. Con gái tôi, khi thấy tôi sửa soạn, ánh mắt nó đầy vẻ ngạc nhiên, rồi chuyển sang hoảng hốt. "Mẹ ơi, mẹ đừng đi. Không có mẹ, con không xoay xở nổi. Con còn yếu lắm. Mẹ ở lại với con đi mà." Nó khóc nức nở, níu tay tôi.
Dù thương con gái, lòng tôi đau như cắt khi nhìn thấy con khóc, nhưng tôi không thể chấp nhận được con rể. Tôi không muốn con gái mình phải chứng kiến cảnh mẹ nó bị đối xử như người giúp việc. Tôi nói, giọng tôi kiên định: "Mẹ không giận con. Nhưng mẹ không thể ở đây thêm nữa. Mẹ không quen cái kiểu sống này. Mẹ phải về thôi." Nước mắt tôi cũng lăn dài trên má, nhưng tôi cố gắng kìm nén.
Con rể tôi đứng ở cửa phòng, im lặng, khoanh tay. Khuôn mặt anh ta lầm lì, khác hẳn cái vẻ nhiệt tình, khéo léo ngày đón tôi đến. Anh ta không nói một lời nào, không một lời níu kéo, không một lời xin lỗi. Thái độ của anh ta càng khiến tôi thêm thất vọng và giận dữ. Tôi nhìn anh ta, ánh mắt tôi đầy vẻ khinh miệt. "Con đừng nghĩ mẹ vợ là phải có nghĩa vụ làm giúp việc cho gia đình con." Tôi nói một câu duy nhất, rồi quay lưng bước đi.
Trên đường về quê, tôi vừa xót xa nghĩ tới con gái sẽ vất vả, vừa giận và bực mình nghĩ tới con rể. Tôi tự hỏi không biết mình về quê như thế này, con gái có vất vả nhiều không, nó có xoay sở được không. Nhưng tôi không hối hận. Tôi biết, mình đã làm điều đúng đắn. Tôi không thể để bản thân mình bị coi thường, bị lợi dụng thêm nữa.
Về đến quê, tôi cảm thấy bình yên hơn. Làng quê vẫn vậy, yên bình và thân thuộc. Chồng tôi và con trai cả lo lắng khi thấy tôi về sớm hơn dự kiến. Tôi kể cho họ nghe mọi chuyện, nước mắt tôi lại chảy dài. Chồng tôi ôm tôi vào lòng, an ủi tôi. Con trai tôi tức giận, định lên thành phố "nói chuyện" với em rể, nhưng tôi đã ngăn lại. Tôi không muốn mọi chuyện phức tạp hơn.
Mấy ngày sau, con gái tôi gọi điện về. Giọng nó yếu ớt, đầy vẻ mệt mỏi. "Mẹ ơi, con mệt quá. Thằng bé quấy khóc cả đêm. Con không chịu nổi." Lòng tôi đau như cắt. Tôi muốn bay ngay lên thành phố để chăm sóc con, chăm sóc cháu. Nhưng lý trí tôi mách bảo, nếu tôi quay lại, mọi chuyện sẽ lại như cũ. Con rể sẽ lại coi tôi là người giúp việc. Tôi phải làm gì đây?
Một bất ngờ xảy ra. Chiều hôm đó, con rể tôi, Nam, bất ngờ xuất hiện ở cửa nhà tôi. Anh ta đi một mình, không có con gái tôi đi cùng. Khuôn mặt anh ta xanh xao, tiều tụy, đôi mắt trũng sâu. Anh ta cúi đầu, giọng anh ta run run: "Mẹ ơi... con xin lỗi. Con biết con đã sai rồi. Con đã đối xử tệ bạc với mẹ. Con đã quá vô tâm, quá ích kỷ. Con xin mẹ tha thứ."
Tôi nhìn Nam, không nói một lời. Tôi không ngờ anh ta lại chịu xuống nước, lại chịu về tận quê để xin lỗi tôi. Anh ta kể rằng, từ khi tôi về, con gái tôi đã vất vả như thế nào. Con bé không ngủ được, không ăn uống được, sụt cân nghiêm trọng. Anh ta cũng nhận ra rằng, anh ta đã quá ỷ lại vào tôi, đã coi việc tôi làm là hiển nhiên. Anh ta đã nhận ra giá trị của tôi, nhận ra sự hy sinh thầm lặng của tôi.
Nam quỳ xuống trước mặt tôi, nước mắt anh ta lăn dài. "Mẹ ơi, con xin mẹ. Xin mẹ hãy tha thứ cho con. Xin mẹ hãy lên thành phố với con gái con. Con hứa sẽ thay đổi. Con hứa sẽ không bao giờ để mẹ phải chịu thiệt thòi nữa. Con sẽ làm mọi việc nhà, con sẽ chăm sóc con gái con thật tốt. Xin mẹ hãy cho con một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm."
Nhìn Nam quỳ xuống, nhìn những giọt nước mắt hối hận của anh ta, lòng tôi chợt mềm lại. Tôi biết, con người ai cũng có thể mắc sai lầm. Quan trọng là họ có biết nhận ra lỗi lầm và sửa chữa nó hay không. Tôi đỡ Nam dậy, giọng tôi dịu lại: "Thôi được rồi. Con cứ đứng dậy đi. Mẹ không giận con nữa đâu."
Tôi lên thành phố cùng Nam. Lần này, mọi thứ đã khác. Nam không còn coi tôi là người giúp việc nữa. Anh ta làm mọi việc nhà, từ nấu cơm, rửa bát, giặt giũ, đến dọn dẹp nhà cửa. Anh ta cũng dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc con gái tôi và cháu ngoại. Anh ta học cách thay tã, cách pha sữa, cách dỗ cháu ngủ. Con gái tôi cũng nhận ra sự thay đổi của chồng, nó vui mừng khôn xiết.
Mỗi khi tôi nấu cơm, Nam đều vào bếp phụ giúp. Anh ta học cách nấu những món ăn mà tôi thích, học cách pha trà cho tôi. Anh ta cũng thường xuyên hỏi han tôi, trò chuyện với tôi, chia sẻ những câu chuyện trong công việc và cuộc sống. Tôi cảm thấy mình được tôn trọng, được yêu thương thực sự.
Một buổi tối, khi tôi đang ngồi xem tivi, Nam mang đến cho tôi một cốc sữa nóng. Anh ta nói: "Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ một lần nữa. Con không biết nói gì để bày tỏ lòng biết ơn của con đối với mẹ. Con hứa sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, sẽ coi mẹ như mẹ ruột của con." Tôi nhìn Nam, ánh mắt tôi rưng rưng. Tôi biết, anh ta đã thực sự thay đổi, đã thực sự nhận ra giá trị của tôi.
Con gái tôi cũng hạnh phúc hơn rất nhiều. Nó không còn mệt mỏi, căng thẳng như trước nữa. Nó nhận ra rằng, chồng nó đã thay đổi, đã trở thành một người đàn ông trưởng thành và có trách nhiệm hơn. Hai vợ chồng nó yêu thương nhau hơn, và gia đình nhỏ của chúng tôi cũng trở nên ấm cúng hơn rất nhiều.
Một twist nữa xảy ra khi mẹ của Nam, bà nội của cháu ngoại tôi, từ quê lên thăm. Bà là một người phụ nữ khá kỹ tính và khó tính. Ban đầu, tôi hơi lo lắng về mối quan hệ giữa tôi và bà. Nhưng Nam đã chủ động giới thiệu tôi với mẹ mình, và anh ta kể cho mẹ nghe về những gì đã xảy ra, về sự thay đổi của anh ta. Mẹ của Nam, sau khi nghe câu chuyện, đã ôm lấy tôi, bà nói: "Chị Hạnh (tên tôi), tôi xin lỗi chị. Thằng Nam nó còn dại. Cảm ơn chị đã bao dung cho nó."
Từ đó, hai gia đình chúng tôi trở nên thân thiết hơn. Mẹ của Nam cũng thường xuyên lên thăm cháu, và bà cũng giúp đỡ tôi trong việc chăm sóc cháu. Chúng tôi cùng nhau chia sẻ những kinh nghiệm làm mẹ, làm bà, và chúng tôi trở thành những người bạn thân thiết.
Cuộc sống của tôi ở thành phố giờ đây không còn là những ngày tháng bị lợi dụng, bị coi thường nữa. Thay vào đó là những ngày tháng hạnh phúc, bình yên, và tràn đầy tình yêu thương. Tôi được ở bên con gái, cháu ngoại, và tôi được tôn trọng, được yêu thương bởi con rể và gia đình chồng của con gái. Tôi đã tìm thấy giá trị thật của mình, không phải bằng cách đòi hỏi hay than vãn, mà bằng cách im lặng và kiên nhẫn.
Tôi thường xuyên kể lại câu chuyện của mình cho những người phụ nữ khác. Tôi muốn họ hiểu rằng, đừng bao giờ để bản thân bị lợi dụng, bị coi thường. Hãy biết yêu thương bản thân, và hãy biết đấu tranh cho giá trị của mình. Tôi cũng muốn họ tin rằng, con người có thể thay đổi, và tình yêu thương có thể hàn gắn mọi vết thương, mọi hiểu lầm.
Con gái tôi và Nam sau này có thêm một đứa con nữa. Gia đình họ trở nên đông đúc và hạnh phúc hơn bao giờ hết. Tôi nhìn các cháu lớn lên, nhìn thấy chúng khỏe mạnh, thông minh, và tôi biết rằng, cuộc đời tôi đã có một cái kết thật viên mãn. Tôi đã không chỉ chăm sóc con gái và cháu ngoại, mà tôi còn giúp con rể tôi trưởng thành, giúp gia đình con gái tôi hạnh phúc.
Và tôi nhận ra rằng, quyết định trở về quê đầy xót xa ngày đó không phải là một sự thất bại, mà là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời tôi. Chính sự xót xa ấy đã khiến con rể tôi thức tỉnh, khiến anh ta nhận ra lỗi lầm của mình, và khiến anh ta thay đổi. Kết thúc có hậu không phải là mọi thứ đều hoàn hảo, mà là chúng ta học được cách chấp nhận, cách tha thứ, và cách sống trọn vẹn với những gì mình có.