Mỗi lần bước qua cánh cửa căn hộ, trong lòng tôi luôn mang theo một cảm giác bất an khó tả. Vợ tôi, An, thường xuất hiện với dáng vẻ tất bật, vội vã cuộn chiếc khăn tắm rồi giấu nó nhanh như sợ bị phát hiện. Ánh mắt cô ấy chạm vào tôi chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi nhanh chóng tránh né, như muốn che giấu điều gì đó sâu kín. Đôi bàn tay mềm mại run rẩy không tự chủ, làm tôi không khỏi chạnh lòng, cảm thấy có một khoảng cách mơ hồ ngày càng lớn dần giữa chúng tôi.
Tôi nhớ lần đó, tôi về nhà sớm hơn mọi khi, bất ngờ mở cửa mà không báo trước. An giật mình đến mức suýt rơi chiếc khăn khỏi tay. Cô cố nở một nụ cười gượng gạo, trả lời tôi như một thói quen: “Em chỉ mới tắm thôi, nóng quá nên em xả nước cho mát.” Nhưng tiếng nói ấy lạnh lẽo, chẳng thể làm dịu đi nỗi băn khoăn đã âm ỉ cháy trong tim tôi. Gió tháng ba ngoài cửa sổ vẫn còn se lạnh, nhưng trong lòng tôi thì rối bời và bức bối đến lạ.
Những ngày sau đó, tôi bắt đầu để ý từng chi tiết nhỏ trong căn nhà. Một mùi nước hoa xa lạ thoang thoảng giữa phòng khách – không phải mùi hương mà An từng dùng. Những dấu chân ướt vội vã trên nền gạch, như vừa mới ai đó vừa bước vào không lâu. Rồi cả những lúc giữa đêm khuya, điện thoại cô ấy bỗng sáng lên, hiện dãy số lạ, không lưu trong danh bạ, cô vội vàng tắt màn hình mỗi khi tôi nhìn sang. Lòng tôi quặn thắt, cảm giác bị phản bội như một con dao vô hình cứa sâu vào tim.
Tôi không phải người đa nghi, nhưng tình yêu cũng giống như một ngọn lửa, khi nó cháy càng mạnh, lại càng dễ làm ta thấy lo sợ mất mát. Trong những đêm dài thao thức, tôi tự hỏi mình có phải tôi đang tưởng tượng quá nhiều, hay đó là một sự thật nghiệt ngã? Một đêm, giữa cơn mê man của giấc ngủ chập chờn, tôi đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng thì thầm: “Em... có điều gì chưa nói với anh không?” An im lặng, chỉ thở dài rồi quay mặt đi, như muốn chôn giấu tất cả.
Sự im lặng ấy khiến tôi không thể chịu nổi nữa. Tôi quyết định lắp đặt camera trong nhà, phần vì muốn minh bạch, phần vì tôi cần câu trả lời cho chính mình. Đó cũng là một cách để tôi thoát khỏi những cơn nghi ngờ hành hạ, để không còn phải sống trong bóng tối của sự bất an.
Một tuần sau, khi ngồi xem lại đoạn video, tim tôi như bị bóp nghẹt. Mỗi buổi chiều, sau khi tôi rời khỏi nhà đi làm, An mở cửa đón một người đàn ông lạ. Anh ta cao ráo, ăn mặc chỉnh tề, không giống người lạ mặt bình thường. Họ không vào phòng ngủ, mà chỉ ngồi ở phòng khách. Người đàn ông ấy lau mồ hôi, và An đưa cho anh ta một chiếc khăn – đúng chiếc khăn tôi vẫn thấy trên ghế sofa. Họ trò chuyện, cô ấy nhìn anh ta với ánh mắt dịu dàng đến lạ, nhưng không một lần chạm vào nhau.
Ngày hôm sau, tôi xem thêm vài đoạn video khác. Người đàn ông ấy vẫn đến, ngồi đó, họ cười nói, có lúc anh ta bật khóc, rồi ra về. Không có cái ôm, không có nụ hôn hay bất cứ tiếp xúc thân thể nào, nhưng ánh mắt An dành cho anh ta khiến tôi đau nhói. Đó là ánh mắt đầy thương cảm, xót xa – một ánh mắt tôi chưa từng thấy cô dành cho tôi. Lòng tôi chới với trong một cơn giông tố của cảm xúc.
Tôi chìm trong vật vã, sự ghen tuông và nỗi đau khiến tôi nghẹt thở. Tôi không dám hỏi trực tiếp, cũng không dám đối mặt. Tôi bắt đầu tránh về nhà sớm, viện đủ lý do tăng ca, về muộn, như một cách để né tránh cảnh tượng đó, tránh nhìn thấy An và người đàn ông lạ ấy cùng nhau.
Một tối, tôi say mèm trong quán nhậu. Bạn tôi nhìn tôi với ánh mắt lo lắng, hỏi: “Dạo này sao mày thế? Mắt thâm quầng, nói năng lảm nhảm.” Tôi cười khẩy, nửa chua chát: “Mày có tin vợ tao ngoại tình mà không ngủ với nó không?” Bạn tôi im lặng một lúc rồi hỏi lại: “Mày có chắc đó là ngoại tình không, hay mày đang hiểu lầm?”
Câu hỏi ấy như một gáo nước lạnh đổ vào mặt tôi. Tôi bắt đầu tự hỏi, liệu mình có đang nhìn mọi chuyện một chiều? Tôi quyết định tìm hiểu thật kỹ hơn về người đàn ông đó.
Tôi xin nghỉ phép vài ngày, dựa vào những cảnh quay từ camera để lấy biển số xe của anh ta. Tôi lần theo dấu vết, tìm đến căn nhà nhỏ trong một con hẻm cụt, nơi anh ta sinh sống. Hàng xóm kể, anh ta từng là bác sĩ, nhưng vài năm trước bị tai nạn nghiêm trọng khiến mất trí nhớ, sống khép kín và chỉ có một người duy nhất thăm nom – đó là vợ tôi, An.
Tin tức đó như một cú đánh mạnh vào tim tôi. Tôi không thể tin vào mắt mình. Cả quãng đường về nhà, tôi tự hỏi mình phải đối diện với sự thật thế nào. Nhưng dù sao, tôi cũng không thể tiếp tục sống trong nghi ngờ và đau khổ nữa.
Tối hôm đó, tôi quyết định đối thoại thẳng thắn với An. “Người đàn ông kia là ai?” tôi hỏi, giọng trầm buồn. Cô ấy im lặng thật lâu, khuôn mặt trắng bệch như mất hồn. Rồi, trong một phút giây quẫn trí, cô nắm chặt tay tôi, giọng run rẩy: “Anh ấy... là anh trai em.”
Lời nói ấy khiến tôi choáng váng. Tôi nhớ lại, trước đây cô từng nói cô không có ai, không cha mẹ, không anh chị em. Vậy mà giờ đây, một bí mật lớn được phơi bày.
An kể rằng anh trai cô bị chấn thương não nặng sau một tai nạn, mất trí nhớ, thường xuyên sống trong quá khứ, chỉ nhận ra cô là người thân duy nhất bên cạnh. Bác sĩ điều trị khuyên nên tạo môi trường quen thuộc, an toàn cho anh ấy, và cô đã giữ bí mật này vì sợ tôi không chấp nhận, sợ tôi nghĩ cô che giấu.
Cô khóc nức nở, đôi vai gầy run lên từng hồi. Tôi nhìn cô, lòng trào dâng một cảm giác vừa xót xa, vừa hối lỗi. Tôi nhận ra mình đã quá vội vàng phán xét, đã không tin người tôi yêu thương nhất.
Tôi ôm lấy An, lần đầu tiên sau những ngày dài vật vã, nước mắt tôi cũng trào ra, âm thầm rơi xuống như một sự giải thoát.
Những ngày tiếp theo, tôi nghỉ phép để dành thời gian hiểu rõ hơn về anh trai cô. Tôi đến thăm anh, anh cười thân thiện, như gặp lại một bệnh nhân cũ. “Cậu đau ở đâu? Tôi khám cho,” anh nói, giọng dịu dàng nhưng đôi mắt vẫn đầy u uẩn.
Tôi chỉ muốn được gần anh, để hiểu hơn về cuộc đời và hoàn cảnh của người mà An từng thầm giấu kín. Tôi trở thành người quen thân thiết với anh, cùng An chăm sóc, trò chuyện với anh mỗi ngày. Có lúc anh tỉnh táo, nhớ rõ, có lúc anh lại mơ hồ, quên lãng. Nhưng với anh, An vẫn luôn là cô em gái bé nhỏ, người duy nhất chưa từng rời bỏ.
Tôi dần nhận ra, tình yêu không chỉ là những lời hứa ngọt ngào, mà còn là sự hy sinh thầm lặng, là những điều ta giữ kín trong lòng để bảo vệ người mình thương. An không giấu diếm tôi vì dối lừa, mà vì yêu tôi, vì không muốn tôi phải chịu đựng nỗi đau quá lớn.
Một chiều nọ, tôi về nhà sớm hơn thường lệ. An không vội vàng giấu khăn tắm nữa, cô nhìn tôi trực diện, ánh mắt không còn né tránh. Tôi bước tới, đặt nhẹ tay lên vai cô, nói: “Lần sau nếu em cần giúp, đừng giấu anh nữa nhé.”
Cô bật khóc nức nở, ôm chặt lấy tôi như thể đã đợi chờ câu nói đó từ rất lâu rồi.
Một năm sau, anh trai cô qua đời trong vòng tay chúng tôi. Đêm cuối cùng bên giường bệnh, anh nắm tay An, nhìn tôi rồi gật đầu nhẹ nhàng. Tôi siết chặt bàn tay anh, như một lời hứa sẽ thay anh che chở cho người em gái bé nhỏ suốt cuộc đời.
Sau tang lễ, tôi dọn dẹp căn nhà của anh, tìm thấy trong ngăn kéo một cuốn sổ nhỏ. Những dòng chữ nguệch ngoạc kia viết: “Cảm ơn em. Cảm ơn em vì đã là ánh sáng giữa bóng tối của anh.” Tôi trao cuốn sổ cho An, cô mỉm cười – nụ cười nhẹ nhàng, trong trẻo như ánh nắng chiều.
Từ đó, chúng tôi sống thật với nhau, không giấu giếm, không bí mật. Những tháng ngày tưởng như tan vỡ lại là cơ hội để chúng tôi học cách yêu thương đúng nghĩa – bằng sự thấu hiểu, lòng tin, và một trái tim không còn nghi ngờ.
Có đôi khi, thứ ta tưởng là phản bội lại chính là một tình thân sâu sắc hơn tình yêu.
Và có lẽ, chính vì yêu thương quá nhiều, ta mới có thể tha thứ, chữa lành những vết thương tưởng chừng không thể hàn gắn.