Min menu

Pages

Cô bé Lan vùng quê ngh/èo: Bố m/ất ngay ngày thi t/ốt ng/hiệp, em vẫn đe/o t/ang đến phòng thi — lý do phía sau khiến ai cũng ng/hẹn ng/ào và rơi n/ước m/ắt…

 Lan đứng trước gương nhỏ trong căn phòng trọ chật hẹp, ánh mắt thoáng buồn nhưng vẫn ánh lên một quyết tâm không thể lay chuyển. Chiếc khăn tang đen quấn quanh tay nhỏ bé như một tấm khiên vô hình, vừa che đi nỗi đau vừa tạo nên sự khác biệt khiến mọi người đều dừng lại nhìn cô bằng ánh mắt vừa thương cảm, vừa ngưỡng mộ. Bố cô, người đàn ông duy nhất trong nhà, đã rời bỏ cõi đời vào đúng ngày thi tốt nghiệp quan trọng nhất cuộc đời cô. Nhưng dù đau đớn đến đâu, Lan vẫn kiên quyết đeo tang đến phòng thi, như một lời hứa thầm với người đã khuất.

Sáng hôm ấy, trời mưa lất phất như muốn khóc cùng Lan. Căn nhà nhỏ nghèo nàn của gia đình nằm nép mình bên con đường làng, nơi mà sự nghèo khó luôn hiện hữu như một phần tất yếu của cuộc sống. Mẹ cô đứng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đầy lo lắng và sợ hãi khi biết bố con đã không thể vượt qua cơn đau tim đột ngột. Căn nhà giờ đây chỉ còn lại tiếng thở dài và những giọt nước mắt không thành tiếng, nhưng với Lan, sự mất mát ấy nặng nề như một ngọn núi đè lên đôi vai bé nhỏ.



Lan nhớ rõ khoảnh khắc cuối cùng được nhìn thấy bố. Đôi tay chai sần, mộc mạc nhưng ấm áp vẫn đặt lên vai cô, truyền chút hơi ấm dịu dàng. Bố không nói nhiều, chỉ nắm chặt tay con gái và nhẹ nhàng dặn dò: “Con phải mạnh mẽ, đừng để bố phải lo.” Lời nói ấy vang vọng mãi trong tâm trí Lan, trở thành ánh sáng soi đường trong những ngày u tối nhất. Nó không chỉ là lời nhắn nhủ, mà còn là nguồn sức mạnh giúp cô bé đứng dậy và bước tiếp.

Trong phòng thi, chiếc khăn tang đen không chỉ là biểu tượng tang thương mà còn là lời thề ngầm. Lan cảm nhận được như có bóng dáng bố đang đứng bên cạnh, âm thầm ủng hộ và tiếp thêm sức mạnh. Mỗi câu hỏi trên đề thi trở nên không chỉ là thử thách về trí tuệ mà còn là cuộc chiến với chính bản thân, với nỗi đau và sự mất mát. Cô bé cố gắng gạt nước mắt, giữ vững bình tĩnh, từng chữ từng câu được viết ra bằng cả tâm huyết.

Những giọt nước mắt bất chợt tuôn rơi trên má khi câu hỏi cuối cùng được đọc, Lan không thể ngăn nỗi nghẹn ngào trong lòng. Nhưng cô biết, nếu buông xuôi thì sẽ làm bố thất vọng. Tiếng đồng hồ tích tắc trên tường như một lời nhắc nhở không ngừng rằng cuộc đời không cho phép cô dừng lại dù có khó khăn đến đâu. Cô phải mạnh mẽ, không chỉ cho mình mà còn cho bố, cho mẹ và cho tất cả những người đã tin yêu cô.

Giữa lúc đó, cô bạn cùng lớp – Minh – ngồi bên cạnh nhẹ nhàng đưa cho Lan chiếc khăn giấy. Minh nhìn cô bằng ánh mắt chan chứa sự đồng cảm và khích lệ. Lòng Lan bỗng dịu lại, cảm thấy không còn cô đơn trong cuộc chiến này. Sự hiện diện của bạn bè, sự sẻ chia trong khoảnh khắc ấy như một nguồn động viên vô giá giúp cô vững bước qua những câu hỏi hóc búa cuối cùng.

Kết thúc bài thi, Lan trở về nhà trong tâm trạng nặng trĩu, bước chân chậm rãi trên con đường làng nhỏ. Mẹ cô đã chuẩn bị một bữa cơm đơn sơ nhưng chan chứa tình yêu thương. Bữa cơm ấy không chỉ nuôi dưỡng thể xác mà còn chữa lành những vết thương trong tâm hồn cô bé. Mẹ kể cho Lan nghe về những kỷ niệm đẹp đẽ của bố, những lời dạy bảo giản dị nhưng sâu sắc mà ông từng dành cho con gái. Đó là cách mẹ giữ cho linh hồn bố luôn sống mãi bên cô.

Ngày chờ kết quả thi đến gần, lòng Lan như lửa đốt. Cô không dám mơ quá lớn, chỉ hy vọng mình có thể đậu để thay bố tiếp tục hoàn thành những dự định dang dở. Nhưng khi nhà trường gọi điện báo tin Lan đã đạt điểm cao, nằm trong top đầu của tỉnh, niềm vui ấy như một làn gió mát thổi tan đi phần nào nỗi buồn bao ngày qua. Cô bật khóc, nước mắt lẫn lộn niềm hạnh phúc và nỗi nhớ bố da diết.

Niềm vui chưa kịp lan tỏa thì một biến cố bất ngờ ập đến: mẹ Lan bị chẩn đoán mắc bệnh hiểm nghèo, cần nhập viện ngay lập tức. Cảm giác mất mát như một cơn sóng dữ tiếp tục vùi dập cô bé. Lần này, thử thách lớn hơn, nặng nề hơn nhưng Lan đã không còn là cô bé bất lực của ngày hôm trước. Cô học được cách đứng vững, học cách yêu thương và chăm sóc người thân bằng tất cả trái tim mình.

Những ngày dài bên giường bệnh của mẹ, Lan không chỉ là cô con gái hiếu thảo mà còn là người bạn đồng hành vững chãi nhất. Ánh mắt cô chứa đựng sự pha trộn giữa nỗi đau và niềm hy vọng mãnh liệt. Cô thầm hứa với bản thân sẽ không bao giờ buông xuôi, sẽ chiến đấu đến cùng vì gia đình và tương lai phía trước. Nhiều đêm, khi mọi người đã ngủ say, cô ngồi bên giường bệnh, nắm chặt tay mẹ và thì thầm lời yêu thương ấm áp.

Câu chuyện của Lan lan tỏa khắp vùng, trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều người. Ai cũng ngưỡng mộ cô bé nhỏ nhắn ấy, trái tim lại chứa đựng sức mạnh phi thường. Những ngày tháng gian nan ấy đã dạy cô biết trân trọng cuộc sống, biết cách vượt qua nghịch cảnh bằng sự kiên nhẫn và quyết tâm không ngừng nghỉ.

Khi mẹ Lan dần bình phục, cô bé cảm nhận được sự ấm áp của mái nhà, của tình thân gia đình như chưa từng có khoảng cách nào. Niềm vui nhỏ nhoi ấy đủ để Lan hiểu rằng, dù cuộc đời có đẩy ta vào những hoàn cảnh tăm tối nhất, chỉ cần có niềm tin và tình yêu, ánh sáng vẫn luôn hiện hữu ở phía cuối con đường.

Lan quyết định sẽ không chỉ dừng lại ở thành tích thi cử mà còn tiếp tục con đường học vấn rộng mở phía trước. Cô học bổng của một trường đại học danh tiếng trong thành phố lớn đã được trao cho cô, đánh dấu bước ngoặt mới của cuộc đời. Cô biết, những khó khăn trước đây chỉ là thử thách, còn tương lai là những trang trắng chờ cô viết nên.

Trước ngày lên thành phố nhập học, Lan trở về thăm mộ bố. Cô quỳ xuống, đặt tay lên tấm bia đá lạnh lẽo, nói nhỏ: “Con đã làm được rồi bố ơi. Con sẽ không để bố phải thất vọng. Con sẽ sống thật tốt, không chỉ vì mình, mà vì cả gia đình mình.” Những giọt nước mắt hòa lẫn với cơn gió nhẹ, như thể bố đang mỉm cười an ủi con gái.

Trên con đường đi về, Lan bỗng dừng lại nhìn lại phía sau, nhìn ngôi nhà nhỏ thân thương và những cánh đồng lúa xanh mướt. Nơi ấy đã nuôi lớn tâm hồn cô, dạy cô những bài học đầu đời về yêu thương và kiên cường. Cô mỉm cười, lòng ngập tràn hy vọng và sức mạnh mới, sẵn sàng bước vào tương lai với đôi vai nhẹ nhàng hơn, nhưng trái tim thì đầy nhiệt huyết.

Từ cô bé nghèo khó với chiếc khăn tang trên tay, Lan đã trở thành biểu tượng của sự mạnh mẽ, lòng kiên cường và nghị lực phi thường. Câu chuyện của cô không chỉ là bài học về cách vượt qua đau thương mà còn là minh chứng sống động rằng, trong mất mát vẫn luôn tồn tại hi vọng, và trong mỗi con người đều có một ngọn lửa không bao giờ tắt.