Khi mới lên tám, giữa cái nắng chang chang của một buổi trưa hè, cậu bé đứng lạc lõng giữa dòng người tấp nập ở nhà ga. Tay cậu nắm chặt một chiếc balo nhỏ, mắt ướt nhòe nước vì bụi và nước mắt. Tiếng gọi "mẹ ơi" khản đặc dần, nhưng vẫn vang vọng đầy khẩn thiết giữa đám đông xa lạ.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Một phút trước còn tay trong tay, phút sau đã biến mất như thể bị dòng người nuốt chửng. Cậu bé ngồi bệt xuống sàn, ôm chặt chiếc balo như ôm một phần thân thể mẹ còn sót lại. Nhân viên nhà ga đến hỏi han, cậu chỉ biết khóc, chỉ biết gọi mẹ trong vô thức.
Cậu được đưa về trại trẻ mồ côi ngay hôm đó. Họ đặt cho cậu cái tên mới, một cái tên cậu không chọn. Căn phòng trống trải với mùi khử trùng và giường tầng lạnh lẽo không thể lấp đầy khoảng trống trong tim. Cậu hay giật mình tỉnh giấc giữa đêm, úp mặt vào gối để không ai nghe thấy tiếng nức nở.
Thế nhưng, trái tim nhỏ ấy chưa bao giờ thôi hy vọng. Cậu tin mẹ chưa bao giờ rời bỏ cậu. Mỗi chiều tan học, khi những đứa trẻ khác chơi đùa hay xem tivi, cậu lại lặng lẽ rời khỏi trại, băng qua con phố đầy bụi để trở về nhà ga cũ. Mắt cậu dõi khắp từng khuôn mặt, hy vọng tìm thấy ánh mắt thân quen nào đó giữa biển người xa lạ.
Năm tháng trôi qua, từ một cậu bé gầy gò, cậu trở thành chàng trai mảnh khảnh, cao ráo. Cậu vẫn giữ thói quen cũ: đứng nơi hành lang nhà ga, tai lắng nghe từng thông báo chuyến tàu, mắt tìm trong vô thức. Có người bảo cậu ngốc, có người nói cậu điên. Nhưng cậu chưa từng bận tâm.
Một lần nọ, khi đang đi làm thêm ở quán sách gần nhà ga, cậu tình cờ thấy một cuốn tạp chí với dòng tiêu đề: "Tìm con trai thất lạc – hành trình hơn hai mươi năm của một người mẹ đơn thân." Bức ảnh trong bài báo khiến tay cậu run rẩy: người phụ nữ ấy có đôi mắt giống hệt cậu.
Cậu mua tạp chí, đọc đi đọc lại từng dòng như sợ bỏ sót chi tiết nào. Người phụ nữ trong bài sống ở một tỉnh xa, đang làm nghề bán vé số dạo, từng bị tai nạn giao thông sau ngày mất con nên trí nhớ không còn ổn định. Nhưng bà vẫn nhớ tên con mình, vẫn nhớ ánh mắt buổi chiều năm xưa ở nhà ga.
Trái tim cậu đập dồn dập như sắp vỡ tung. Suốt đêm đó, cậu không ngủ. Cậu in bức ảnh trong tạp chí ra nhiều bản, mang theo một chiếc vali cũ, lên chuyến tàu sớm nhất để tìm đến nơi người phụ nữ đang sống.
Thành phố lạ hoắc, nhộn nhịp nhưng cô lập. Cậu đi từng con phố, hỏi từng người bán vé số. Mỗi lần nhận được cái lắc đầu, trái tim cậu như hẫng đi một nhịp. Nhưng rồi, vào một buổi chiều mưa tầm tã, khi cậu đã gần như tuyệt vọng, cậu gặp một bà cụ gầy gò, đang đứng trú mưa dưới mái hiên, tay cầm xấp vé số ướt đẫm.
Cậu tiến đến, run rẩy đưa ra tấm ảnh. Bà cụ nhìn cậu thật lâu, mắt ánh lên một tia lấp lánh kỳ lạ. "Cháu... là Tùng?" – giọng bà run rẩy, khản đặc. Cậu không nói nên lời, chỉ òa khóc như đứa trẻ tám tuổi năm nào. Bà ôm cậu vào lòng, dù thân thể gầy guộc nhưng vòng tay vẫn ấm áp lạ thường.
Ngày hôm đó, hai mẹ con ngồi bên nhau trong căn phòng trọ nhỏ bé, kể lại những đoạn ký ức rời rạc mà suốt hai mươi năm qua vẫn cắm rễ trong tim họ. Bà kể về tai nạn khiến bà mất trí nhớ từng phần, về những lần mơ hồ thấy hình bóng cậu giữa đám đông. Cậu kể về những buổi chiều lặng lẽ ở nhà ga, về trại trẻ mồ côi, về cuộc sống không mẹ.
Hai mươi năm xa cách không thể xóa nhòa tình mẫu tử. Những vết sẹo trong tim họ không biến mất, nhưng giờ đây, chúng có nhau để cùng chữa lành. Cậu đưa mẹ về thành phố, thuê cho bà một căn phòng nhỏ gần nơi cậu làm việc. Mỗi tối, cậu nấu ăn, bà kể chuyện. Những ngày tháng thiếu hụt bắt đầu được lấp đầy bằng tình yêu, bằng sự quan tâm lặng lẽ.
Một hôm, khi cùng mẹ đi chợ, cậu gặp lại người nhân viên nhà ga năm xưa – giờ đã là một ông lão. Người ấy nhận ra cậu, đôi mắt đỏ hoe khi biết hai mẹ con đã đoàn tụ. "Cháu kiên trì quá, còn may mắn nữa. Có người cả đời không gặp lại được người thân..."
Cậu chỉ mỉm cười. Phải, có thể gọi đó là phép màu. Nhưng cũng là vì trái tim nhỏ năm nào chưa từng từ bỏ.
Và thế là, câu chuyện về một cậu bé bị lạc mẹ hai mươi năm trước ở nhà ga, tưởng đã lạc mất nhau mãi mãi, cuối cùng lại được nối kết bởi chính niềm tin không bao giờ lụi tàn. Kết thúc không hoàn hảo, nhưng đủ để họ bắt đầu một chương mới, nơi quá khứ được tha thứ và tương lai ngập tràn hy vọng.