Min menu

Pages

Cậu bé mười tuổi sống trong sự g:hẻ lạ:nh của họ hàng, cậu phải đối mặt với cuộc tranh chấp đ:ất đ:ai, l:ặng l:ẽ chăm sóc ông bà cho đến khi d:i ch:úc hé lộ s:ự th:ật bất ngờ...

 Cậu bé tên Minh, mười tuổi, sống trong căn nhà nhỏ nằm lọt thỏm giữa cánh đồng miền quê. Mỗi sáng, khi ánh nắng còn chưa len qua mái hiên, cậu đã dậy quét sân, vo gạo, nấu cháo cho ông bà. Dáng người nhỏ thó, gầy guộc của Minh lúc nào cũng lom khom bên bếp lửa đỏ lừ, đôi mắt to, sâu, lúc nào cũng như đang gồng gánh nỗi buồn vượt quá tuổi.

Minh là cháu ruột của ông bà, nhưng là con của người con trai cả – người từng bị dòng họ cho là "làm nhục gia phong" vì bỏ làng đi làm ăn rồi chết ở xứ người. Mẹ Minh bỏ đi khi cậu còn đỏ hỏn. Từ nhỏ, Minh đã lớn lên trong tiếng thở dài, ánh mắt né tránh của họ hàng, và cả những lời thì thầm như kim chích vào tai: “Con hoang thì có hiếu cũng chẳng ai nhớ ơn đâu.”


Dù bị ruồng bỏ, Minh chưa từng oán trách. Mỗi lần bị đứa anh họ hất bát cơm, cậu lặng lẽ cúi nhặt từng hạt trên đất. Mỗi khi dì ghẻ vào nhà thăm, liếc nhìn rồi buông một câu chua chát “thứ không cha mẹ, sống bám ông bà,” Minh chỉ cúi đầu chứ chưa từng phản kháng. Với ông bà, cậu là đứa cháu ngoan. Với họ hàng, cậu là cái gai không ai muốn nhổ, nhưng cũng không ai dám đụng đến.

Ông nội của Minh, tuy không nói nhiều, nhưng trong ánh mắt đục mờ vẫn có nét dịu dàng mỗi lần nhìn cậu. “Thằng này sống có tình, mai sau chắc không tệ,” ông thường thì thầm với bà khi tưởng Minh đã ngủ. Nhưng bà chỉ thở dài, bàn tay gầy guộc vuốt nhẹ tấm chăn: “Rồi thì ai lo cho nó?”

Rồi một ngày, ông lặng lẽ ra đi. Buổi sáng hôm đó, Minh đang quét lá ngoài sân thì bà hét lên gọi. Cậu lao vào, thấy ông nằm bất động trên giường, mắt nhắm nghiền như đang ngủ, nhưng là giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại. Cậu bật khóc, lần đầu tiên khóc như một đứa trẻ đúng tuổi mình. Lần đầu tiên không kìm nén.

Đám tang ông diễn ra lạnh lẽo. Họ hàng đến đông đủ, không phải vì thương tiếc mà vì ai cũng ngóng trông bản di chúc. Bàn thờ ông chưa kịp nguội khói nhang, mấy người em trai, em gái đã thì thầm to nhỏ về mảnh đất 300 mét vuông nơi ông bà đang sống. “Để lại cho con hoang à? Nằm mơ!”

Minh đứng ở góc sân, nghe hết, hiểu hết, nhưng không dám lên tiếng. Bà nội, từ sau khi ông mất, trở nên lặng lẽ, hay nhìn xa xăm. Cơ thể bà héo mòn như chiếc lá cuối thu. “Cháu đừng buồn, sau này lớn lên, cháu sẽ hiểu lòng người ta không như mình nghĩ đâu,” bà khẽ nói vào một buổi tối trời mưa rả rích, khi hai bà cháu cùng ăn cháo trắng.

Ngày công bố di chúc, không khí trong nhà căng như dây đàn. Luật sư là người lạ, không phải người trong làng. Ông ta mở tập giấy tờ, giọng đều đều đọc từng mục. Ai nấy nín thở.

Bất ngờ, toàn bộ tài sản, gồm cả mảnh đất, căn nhà, và khoản tiết kiệm ông để lại – đều được trao cho Minh. Ông nội viết rõ: “Cháu Minh là người duy nhất phụng dưỡng tôi đến cuối đời. Tôi để lại tất cả cho nó, không ai có quyền tranh giành.” Họ hàng nhao nhao. Một người bác đập bàn đứng dậy: “Không thể nào! Nó là con hoang! Nó lừa ông viết di chúc!”

Minh chết lặng, mắt mở to, không tin vào những gì mình vừa nghe. Bà nội, yếu ớt gật đầu, xác nhận đó là chữ của ông, di chúc được lập từ hai năm trước. Cả phòng im phăng phắc. Rồi như tổ kiến bị động, họ hàng lao vào chửi bới, đe dọa, một người còn định giật lại bản di chúc. Luật sư đứng chắn trước mặt Minh, nói dõng dạc: “Nếu ai làm trái, sẽ bị kiện ra tòa. Di chúc hợp pháp.”

Sau ngày đó, Minh không còn là đứa cháu câm lặng nữa. Nhưng đổi lại, cậu phải sống trong sợ hãi. Có người lén ném đá vào nhà ban đêm. Có kẻ lục lọi vườn sau để tìm giấy tờ. Bà nội bảo: “Nếu con sợ, ta sẽ đi nhờ chính quyền giúp, đừng để chúng làm loạn.” Nhưng Minh lắc đầu, “Con không sợ. Ông để lại cho con, con sẽ giữ.”

Một tuần sau, Minh phát hiện có người cố ý đốt nhà kho sau vườn. Lửa bùng lên vào giữa khuya, cậu lao vào dập lửa, suýt nữa bị ngạt khói. Cảnh sát đến, nhưng không ai nhận tội. Mọi nghi ngờ đều vô ích, vì không có chứng cứ. Họ hàng vẫn đến nhà, lần này là để thương lượng.

Người cô út, nổi tiếng khôn khéo, đến mang theo giỏ quà: “Minh à, cô không cần đất, chỉ cần con nhớ ngày giỗ ông, đừng quên họ hàng.” Lời nói ngọt như rót mật, nhưng ánh mắt liếc sang bà nội lại đầy toan tính. Minh khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lạnh băng.

Một tháng trôi qua, Minh bắt đầu quen với sự đổi thay. Cậu đến trường với bộ đồ lành lặn hơn, có cặp sách mới, nhưng ánh nhìn của bạn bè cũng thay đổi. “Mày giàu rồi, mày ăn ở với ông mày, rồi ổng chết cho mày hết tài sản, ngon nhỉ?” – một đứa bạn buông lời mỉa mai.

Minh không đáp. Cậu chỉ muốn sống yên, nhưng cuộc đời không để yên cho cậu.

Rồi một ngày, người đàn ông lạ đến tìm gặp bà nội. Ông ta giới thiệu là bạn của cha Minh ngày xưa. “Trước khi mất, nó gửi gắm tôi nếu có chuyện gì, hãy đến tìm con trai nó. Tôi có thứ này,” ông ta nói, đưa cho Minh một chiếc hộp gỗ cũ.

Bên trong là một lá thư và một cuốn sổ tiết kiệm. Lá thư là của cha Minh, viết trong bệnh viện trước khi qua đời. Ông kể về nỗi ân hận khi không thể nuôi con, khi không thể quay về làng vì bị ruồng bỏ. “Nếu con đọc được lá thư này, có lẽ cha đã không vô dụng. Hãy sống kiên cường.”

Minh bật khóc. Cậu lần đầu cảm thấy mình không thật sự đơn độc. Bà nội nắm tay cậu, ánh mắt rưng rưng: “Cha con không bỏ con. Chỉ là ông ấy không thể trở lại. Nhưng nó vẫn dõi theo con, giống như ông nội con vậy.”

Từ hôm đó, Minh bắt đầu thay đổi. Cậu không còn cúi đầu trước ánh mắt dò xét. Cậu tập viết kế hoạch cho tương lai, học giỏi hơn, thậm chí bắt đầu làm vườn, trồng rau, nuôi gà để kiếm thêm tiền giúp bà.

Một năm sau, căn nhà cũ được sửa lại, có mái tôn mới, tường được sơn trắng, vườn sau đầy rau xanh. Minh thi học sinh giỏi huyện, được nhận học bổng từ một quỹ hỗ trợ trẻ mồ côi. Người dân trong làng bắt đầu thay đổi cách nhìn. Họ không còn thì thầm sau lưng, mà bắt đầu khen ngợi “thằng nhỏ ngoan, biết chăm chỉ.”

Đứa anh họ từng bắt nạt Minh giờ lại lén gửi cho cậu mấy cuốn sách cũ, còn ghi lời xin lỗi. Minh mỉm cười, giữ im lặng, không hận.

Một ngày cuối thu, bà nội không còn dậy nổi. Cậu ngồi bên, nắm tay bà suốt đêm. Bà thều thào: “Cháu là đứa có hiếu. Sau này sống cho thật hạnh phúc, đừng sợ ai hết. Tổ tiên nhìn thấy hết lòng người.”

Sau khi bà mất, Minh đứng trước mộ bà và ông, hứa: “Con sẽ sống xứng đáng với tình yêu mà ông bà dành cho con.”

Mười năm sau, Minh trở thành một kiến trúc sư trẻ có tiếng. Cậu quay về làng, xây lại ngôi nhà cũ thành trung tâm học miễn phí cho trẻ em nghèo. Tấm bảng trước cổng khắc dòng chữ: “Nhà Ông – nơi bắt đầu của một đứa trẻ không ai yêu, nhưng học cách yêu cả thế giới.”

Ngày khánh thành, cả làng đến dự. Những người từng ghét bỏ Minh đứng im lặng, lặng lẽ vỗ tay. Cậu cúi chào, mắt ngấn lệ, nhưng lòng bình yên.

Minh biết, cuối cùng mình đã chiến thắng – không phải bằng tài sản, mà bằng cách sống.