Min menu

Pages

Đị-nh m-ệnh tr-ớ trê-u: Nữ t-ỷ ph-ú gặp lại chồng c-ũ m-ù và con gái hát rong, và sự thật 16 năm b-ị ch-ôn giấu khiến cô qu-ặn lò-ng...

Ánh đèn sân khấu lung linh, rực rỡ đến chói mắt, nhưng lại không thể xóa đi bóng tối đang bao trùm tâm hồn tôi, Lê Thục Đoan. Tiếng vỗ tay như sấm dậy sau mỗi màn trình diễn thành công vang vọng khắp khán phòng lộng lẫy của nhà hát. Tôi, một nữ tỷ phú quyền lực trong giới kinh doanh bất động sản, dường như đã có tất cả: sự nghiệp lẫy lừng, tiền bạc chất chồng, và một vị thế mà bao người mơ ước. Thế nhưng, tận sâu thẳm trong tôi, vẫn là một khoảng trống mênh mông, một nỗi day dứt không tên mà không một tài sản nào có thể lấp đầy. Định mệnh, đôi khi thật trớ trêu, lại chọn một buổi tối tưởng chừng như bình thường để lật mở những trang quá khứ đau đớn, mà tôi tưởng chừng đã chôn vùi vĩnh viễn.

Buổi biểu diễn từ thiện hôm nay do chính công ty tôi tài trợ, nhằm gây quỹ giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh. Tôi ngồi ở hàng ghế VIP, cố gắng nở nụ cười xã giao, nhưng tâm trí lại trôi dạt về những ký ức xa xăm. Bất chợt, tiếng nhạc cất lên, một giai điệu quen thuộc đến nao lòng. Giọng hát trong trẻo, cao vút của một cô bé gái vang vọng khắp khán phòng, chứa đựng một nỗi buồn man mác, khiến tim tôi như bị bóp nghẹt. Cô bé khoảng mười sáu tuổi, mái tóc dài buông xõa, đôi mắt to tròn, long lanh như chứa cả một bầu trời sao. Bên cạnh cô bé là một người đàn ông trung niên, mái tóc lốm đốm bạc, đôi mắt nhắm nghiền. Anh ta ngồi lặng lẽ, đôi tay gầy gò đặt trên cây đàn guitar cũ kỹ.



Khi ánh đèn sân khấu chiếu rõ hơn vào hai con người ấy, một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi. Người đàn ông đó... dáng vóc quen thuộc đến đau lòng. Dù đôi mắt anh ta đã không còn nhìn thấy ánh sáng, dù thời gian đã in hằn những vết hằn khắc nghiệt lên gương mặt, nhưng tôi vẫn nhận ra anh ta ngay lập tức. Là anh, Nguyễn Phi Long, người chồng cũ mà tôi đã từng yêu bằng cả trái tim, người đàn ông mà tôi đã vội vàng rời bỏ mười sáu năm về trước. Và cô bé hát rong kia... một cảm giác thân thuộc đến kỳ lạ dâng lên trong tôi, như thể máu mủ ruột rà đang trỗi dậy. Trái tim tôi đập loạn xạ, từng nhịp đập như muốn vỡ tung lồng ngực.

Cơn hoảng loạn bất ngờ ập đến, khiến tôi khó thở. Mười sáu năm! Mười sáu năm tôi đã cố gắng quên đi quá khứ, quên đi anh, quên đi những lỗi lầm của tuổi trẻ. Tôi đã tự nhủ rằng mình đã làm đúng, rằng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời bỏ cuộc hôn nhân đầy khó khăn đó. Tôi đã xây dựng một đế chế, khoác lên mình tấm áo của sự thành công và quyền lực để che giấu đi vết sẹo sâu thẳm trong tâm hồn. Vậy mà giờ đây, tất cả những bức tường tôi dựng lên đều sụp đổ tan tành chỉ với một hình ảnh, một giai điệu.

Tôi không thể rời mắt khỏi hai người họ. Anh Long, người đàn ông tài hoa nhưng số phận trớ trêu, đã từng là tất cả đối với tôi. Giờ đây anh mù lòa, ngồi đó, lắng nghe con gái hát. Còn cô bé, ánh mắt cô bé giống tôi đến kỳ lạ. Từng đường nét trên khuôn mặt, từ chiếc mũi thanh tú đến khóe môi cong nhẹ khi cười, đều gợi cho tôi một cảm giác day dứt khôn nguôi. Một câu hỏi như tiếng sét đánh ngang tai tôi: "Liệu đây có phải là... con gái của mình?". Nỗi sợ hãi và niềm hy vọng đan xen, tạo thành một cơn lốc xoáy trong tâm trí tôi.

Sau khi màn biểu diễn kết thúc, tôi vội vã rời khỏi ghế, lòng rối bời. Tôi không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa. Tôi phải biết sự thật. Tôi len lỏi qua đám đông, hướng thẳng về phía cánh gà, nơi những nghệ sĩ đang chuẩn bị ra về. Khi đến nơi, tôi thấy anh Long và cô bé đang đứng đó, cô bé đang giúp anh sắp xếp lại cây đàn. Tôi đứng nép mình vào một góc, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Cha ơi, cha có mệt không? Mai mình về quê nghỉ ngơi nha cha", cô bé nói, giọng nói vẫn trong trẻo như tiếng chim hót, nhưng ẩn chứa sự lo lắng và yêu thương. Anh Long khẽ vuốt tóc con bé, một nụ cười hiền hậu nở trên môi anh. "Cha không sao đâu con gái. Cha thích được nghe con hát. Giọng con hát hay lắm, giống mẹ con ngày xưa...". Tiếng sét đánh thứ hai giáng xuống đầu tôi. "Mẹ con...". Vậy là, cô bé chính là con gái tôi, là giọt máu của tôi và anh. Mười sáu năm qua, tôi đã bỏ rơi con mình, đã để con phải sống trong cảnh thiếu thốn, vất vả, phải đi hát rong cùng người cha mù lòa.

Cả thế giới xung quanh tôi như sụp đổ. Tôi cảm thấy như bị xé toạc, tim tôi quặn thắt từng cơn đau đớn. Nỗi hối hận, sự dằn vặt, và cả nỗi tủi hổ bủa vây lấy tôi. Tôi đã làm gì vậy? Tôi đã vứt bỏ con mình, vứt bỏ một phần máu thịt của mình chỉ vì sự ích kỷ, vì ham muốn danh vọng và tiền bạc. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má tôi, hòa lẫn với vị mặn chát của sự ân hận. Tôi không còn là nữ tỷ phú lạnh lùng, sắt đá nữa, mà chỉ là một người mẹ đang đau đớn tột cùng.

Tôi bước đến gần hai người họ, đôi chân run rẩy. Anh Long và cô bé ngẩng đầu lên, ánh mắt ngạc nhiên khi thấy tôi. "Long... anh Long?", tôi thốt lên, giọng nói nghẹn ngào. Anh Long quay mặt về phía tôi, đôi mắt vẫn vô định, nhưng tôi thấy ánh mắt anh thoáng chút bối rối. "Cô... cô là ai?". Cô bé ngước nhìn tôi, đôi mắt to tròn, đầy vẻ tò mò.

"Anh... anh không nhận ra em sao? Em là Đoan... Lê Thục Đoan đây!", tôi nói, nước mắt vẫn tuôn rơi. Anh Long sững sờ. Gương mặt anh chợt biến sắc, từ ngạc nhiên chuyển sang bàng hoàng, rồi lạnh lùng đến đáng sợ. "Đoan? Cô về đây làm gì? Sau mười sáu năm, cô còn về đây làm gì nữa?". Giọng anh trầm khàn, mang theo sự oán giận sâu sắc. Cô bé đứng đó, hết nhìn cha lại nhìn tôi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Cha ơi, cô này là ai vậy cha?", cô bé hỏi, giọng rụt rè. Anh Long nhìn cô bé, ánh mắt thoáng chút dịu lại, nhưng vẫn giữ khoảng cách với tôi. "Con... con tên gì?", tôi hỏi cô bé, giọng run rẩy. "Con tên là Nguyễn An Nhiên", cô bé trả lời, ánh mắt vẫn đầy vẻ nghi hoặc. An Nhiên... cái tên thật đẹp, thật bình yên. Cái tên mà tôi chưa từng biết đến, chưa từng được gọi.

Tôi quay sang anh Long, ánh mắt cầu xin: "Anh Long, em xin anh, cho em nói chuyện riêng với anh một lát được không?". Anh do dự một lúc, rồi gật đầu. Anh dắt tay An Nhiên đi ra một góc khuất, và tôi theo sau. Không gian xung quanh dường như ngưng đọng, chỉ còn lại tiếng thở dốc của tôi và nhịp đập loạn xạ của trái tim.

"Long à, anh hãy nói cho em biết đi. An Nhiên... con bé... có phải là con gái của chúng ta không?". Tôi hỏi, giọng run run, sợ hãi nghe câu trả lời. Anh Long im lặng một lúc lâu, rồi anh khẽ gật đầu, khuôn mặt anh đầy vẻ đau khổ. "Phải. Con bé là con gái của chúng ta. Em đã bỏ đi khi con bé còn nằm trong bụng mẹ. Em đã không biết rằng mình có một đứa con gái, đúng không?". Giọng anh lạnh lùng, chua chát, như những nhát dao cứa vào lòng tôi.

Nước mắt tôi lại tuôn như mưa. "Em xin lỗi, Long. Em không biết. Em thật sự không biết. Ngày đó em đã quá ngu ngốc, quá bồng bột...". Tôi cố gắng giải thích, nhưng lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng. Anh Long ngắt lời tôi: "Đừng nói nữa, Đoan. Mọi lời xin lỗi bây giờ đều vô nghĩa. Mười sáu năm qua, con bé đã lớn lên mà không có mẹ. Em có biết con bé đã phải chịu đựng những gì không? Em có biết cha con anh đã phải sống ra sao không?".

Anh Long kể lại cuộc sống của anh và An Nhiên sau khi tôi ra đi. Anh bị tai nạn, mất đi thị lực, và mọi gánh nặng đều đổ dồn lên vai anh. Anh phải vật lộn kiếm sống, vừa nuôi con, vừa chữa bệnh cho mình. An Nhiên từ nhỏ đã phải theo cha đi hát rong kiếm tiền. Con bé thông minh, tài năng, nhưng cuộc sống vất vả đã lấy đi tuổi thơ hồn nhiên của con. Nghe anh kể, tim tôi đau nhói. Tôi cảm thấy như mình là một tội đồ, một kẻ tồi tệ nhất trên đời. Tôi đã bỏ rơi những người thân yêu nhất của mình, đẩy họ vào cảnh khốn cùng, trong khi tôi lại sống trong nhung lụa, hưởng thụ cuộc sống xa hoa.

"Anh Long, em xin anh... hãy cho em một cơ hội để bù đắp. Em sẽ làm tất cả để bù đắp cho anh và con. Em sẽ lo cho An Nhiên được học hành đầy đủ, được sống một cuộc sống tốt đẹp hơn. Em sẽ lo cho anh được chữa trị, được sống an nhàn...". Tôi nói, giọng nói đầy van nài. Anh Long im lặng một lúc lâu, rồi anh quay mặt đi, giọng nói vẫn lạnh lùng: "Không cần đâu, Đoan. Chúng tôi đã quen với cuộc sống này rồi. Chúng tôi không cần sự thương hại của cô".

An Nhiên từ nãy đến giờ vẫn đứng đó, lắng nghe mọi chuyện. Khi nghe tôi nói muốn bù đắp, đôi mắt cô bé thoáng chút lay động, nhưng rồi lại nhanh chóng trở về trạng thái vô cảm. "Cha ơi, mình về thôi cha. Con mệt rồi", An Nhiên nói, giọng nói xa lạ, như thể tôi là một người ngoài cuộc. Anh Long nắm tay An Nhiên, định rời đi.

Tôi hoảng hốt, vội vàng nắm lấy tay anh Long. "Anh Long! Xin anh, đừng đi mà! Em xin anh, hãy cho em một cơ hội cuối cùng để chuộc lỗi. Em không muốn con bé phải sống khổ cực nữa. Em sẽ không bao giờ rời bỏ hai người nữa đâu!". Nước mắt tôi lại trào ra, lăn dài trên gương mặt. Tôi nhìn An Nhiên, ánh mắt đầy yêu thương và khẩn cầu. "An Nhiên... con gái... mẹ xin lỗi. Mẹ xin lỗi vì đã không ở bên con suốt những năm qua. Mẹ xin lỗi vì đã là một người mẹ tồi tệ. Con hãy cho mẹ một cơ hội để yêu thương con, để chăm sóc con, được không con?".

An Nhiên nhìn tôi, đôi mắt cô bé đong đầy nước. Tôi thấy một tia sáng le lói trong đôi mắt ấy, một tia sáng của sự tha thứ và chấp nhận. Cô bé khẽ gật đầu, rồi đột ngột lao vào lòng tôi, ôm chặt lấy tôi. "Mẹ ơi... con nhớ mẹ nhiều lắm!". Tiếng gọi "mẹ" cất lên từ miệng con bé như một liều thuốc thần kỳ, chữa lành mọi vết thương trong trái tim tôi. Tôi ôm chặt lấy con bé, khóc nức nở, nước mắt hạnh phúc và nỗi ân hận hòa quyện vào nhau.

Anh Long đứng đó, lặng lẽ nhìn cảnh tượng xúc động ấy. Tôi biết, anh vẫn còn giận tôi, nhưng tôi cũng nhìn thấy một tia mềm yếu trong ánh mắt anh. Anh đã trải qua quá nhiều đau khổ, đã một mình gánh vác mọi thứ quá lâu. Tôi biết, anh cũng cần một điểm tựa, một người để sẻ chia.

Từ ngày hôm đó, cuộc sống của tôi hoàn toàn thay đổi. Tôi tạm gác lại công việc kinh doanh, dành toàn bộ thời gian cho gia đình. Tôi đưa anh Long đi khám bác sĩ giỏi nhất, tìm mọi cách để chữa trị cho anh, dù hy vọng mong manh. Tôi đưa An Nhiên đến trường học tốt nhất, cho con bé được sống một cuộc sống đúng với lứa tuổi của mình, được theo đuổi đam mê âm nhạc mà không phải lo lắng về cơm áo gạo tiền. An Nhiên ban đầu vẫn còn e dè, xa cách, nhưng dần dần, tình yêu thương chân thành của tôi đã làm tan chảy trái tim con bé.

Mỗi tối, tôi đều ngồi bên giường An Nhiên, kể cho con bé nghe những câu chuyện cổ tích, cùng con bé hát những bài hát ru. Tôi lắng nghe những tâm sự của con, bù đắp cho con những thiếu thốn về tình cảm mà tôi đã vô tình gây ra. Tôi cũng dành thời gian trò chuyện với anh Long, xin lỗi anh một lần nữa, và bày tỏ mong muốn được chăm sóc anh, được ở bên anh. Anh vẫn còn lạnh nhạt, nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi kiên trì, nhẹ nhàng, từng chút một gỡ bỏ bức tường băng giá mà anh đã dựng lên trong tim.

Dần dần, anh Long cũng bắt đầu mở lòng hơn. Anh kể cho tôi nghe về những khó khăn anh đã trải qua, về những đêm anh một mình chăm sóc An Nhiên ốm đau, về những lúc anh tuyệt vọng muốn buông xuôi tất cả. Tôi lắng nghe, nước mắt lăn dài. Tôi hiểu rằng, nỗi đau mà tôi gây ra cho anh quá lớn, không dễ gì xoa dịu. Nhưng tôi sẽ cố gắng, bằng cả trái tim mình.

Một buổi chiều mưa tầm tã, tôi cùng anh Long và An Nhiên ngồi trong phòng khách. An Nhiên đang đàn hát, còn anh Long thì ngồi lắng nghe, đôi mắt anh đã không còn vô định như trước, mà ánh lên một vẻ bình yên đến lạ. Tôi đưa tay nắm lấy tay anh Long, anh không rút lại. "Long à, em biết em đã sai. Em không mong anh tha thứ cho em ngay lập tức. Nhưng em muốn nói với anh rằng, em vẫn còn yêu anh. Em muốn được ở bên anh, được cùng anh nuôi dạy con bé, được cùng anh xây dựng lại gia đình của chúng ta".

Anh Long khẽ siết chặt tay tôi. "Đoan à... anh không biết nữa. Anh đã chịu quá nhiều đau khổ rồi. Nhưng... anh cũng không thể phủ nhận rằng, anh vẫn còn tình cảm với em. Anh vẫn còn nhớ những kỷ niệm đẹp của chúng ta". Anh nói, giọng anh trầm ấm, mang theo chút nỗi buồn và sự do dự. An Nhiên chạy đến, ôm lấy cả tôi và anh Long. "Cha ơi, mẹ ơi, chúng ta hãy sống cùng nhau nhé! Con muốn có cả cha và mẹ!".

Câu nói ngây thơ của con bé đã làm tan chảy mọi rào cản. Anh Long nhìn tôi, ánh mắt anh đã không còn sự lạnh lùng, thay vào đó là sự bao dung và chấp nhận. Anh khẽ gật đầu, một nụ cười hiếm hoi nở trên môi. "Được thôi, An Nhiên. Chúng ta sẽ sống cùng nhau". Tôi vỡ òa trong hạnh phúc, ôm chặt lấy anh và con gái. Nước mắt tôi lại tuôn rơi, nhưng lần này là những giọt nước mắt của niềm vui, của sự đoàn tụ.

Cuộc sống của chúng tôi bắt đầu một chương mới. Tôi và anh Long cùng nhau xây dựng lại tổ ấm, bù đắp cho nhau những năm tháng xa cách. Dù anh vẫn không thể nhìn thấy, nhưng tình yêu thương của tôi đã trở thành đôi mắt của anh. Chúng tôi cùng nhau chăm sóc An Nhiên, nhìn con bé lớn lên từng ngày, trưởng thành và tỏa sáng với tài năng âm nhạc của mình. An Nhiên không chỉ là niềm an ủi, mà còn là sợi dây gắn kết tôi và anh Long lại với nhau.

Tôi vẫn điều hành công ty, nhưng không còn chạy theo danh vọng một cách mù quáng nữa. Tôi biết, hạnh phúc không nằm ở tiền bạc hay địa vị, mà ở những người thân yêu bên cạnh. Mỗi buổi tối, chúng tôi lại quây quần bên nhau, cùng nhau ăn bữa cơm ấm cúng, cùng nhau trò chuyện. Tiếng cười nói rộn rã trong căn nhà, xua đi những bóng tối của quá khứ. Mười sáu năm, một quãng thời gian dài đầy đau khổ và hối tiếc. Nhưng cuối cùng, định mệnh đã cho tôi một cơ hội để chuộc lỗi, để tìm lại hạnh phúc đã đánh mất. Và tôi, Lê Thục Đoan, một nữ tỷ phú từng lạnh lùng và sắt đá, giờ đây đã tìm thấy sự bình yên và trọn vẹn trong vòng tay của gia đình, trong tình yêu thương của người chồng mù lòa và cô con gái hát rong.