Min menu

Pages

Nữ t:ỷ p:hú kh:óc như mưa khi gặp lại chồng cũ m:ù và con gái hát rong sau 16 năm: S-ự th-ật đằng sau khiến ai cũng r-ưng rư-ng nư-ớc m-ắt...

Hương Giang, hay đúng hơn là nữ tỷ phú Nguyễn Thị Giang, đứng giữa sảnh tiệc lộng lẫy, ánh mắt lướt qua hàng trăm gương mặt quen thuộc trong giới thượng lưu. Tiếng nhạc du dương, tiếng cụng ly leng keng và những nụ cười xã giao không ngừng vang lên, nhưng tâm trí cô lại hoàn toàn trống rỗng. Mười sáu năm, một quãng thời gian đủ dài để biến một cô gái thôn quê nghèo khó trở thành bà chủ của một đế chế bất động sản khổng lồ, nhưng lại không đủ để xóa nhòa những ký ức về một quá khứ đau thương mà cô vẫn cố gắng chôn chặt.

Cô nhớ rõ cái ngày định mệnh ấy, ngày cô và Quân, người chồng mà cô hết mực yêu thương, lạc mất nhau trong dòng đời. Ngày ấy, Quân là một kỹ sư xây dựng tài năng, đầy nhiệt huyết, còn cô là một cô gái bán hoa giản dị, mang trong mình khao khát thoát nghèo cháy bỏng. Họ đến với nhau bằng tình yêu chân thành, không vụ lợi, cùng nhau xây đắp những ước mơ giản dị về một mái ấm nhỏ. Hạnh phúc của họ tưởng chừng như viên mãn khi đứa con gái đầu lòng, bé An, chào đời, mang theo ánh sáng và niềm hy vọng mới.



Nhưng rồi, bi kịch ập đến. Trong một lần công tác tại công trường, một tai nạn kinh hoàng đã cướ đi đôi mắt của Quân, biến anh thành một người đàn ông mù lòa vĩnh viễn. Cuộc sống của họ như sụp đổ hoàn toàn. Quân, từ một người đàn ông trụ cột, tràn đầy năng lượng, trở nên suy sụp, chìm đắm trong bóng tối và mặc cảm. Anh tự giam mình trong căn phòng nhỏ, không muốn tiếp xúc với ai, kể cả Hương Giang và con gái bé bỏng. Nỗi đau ấy gặm nhấm tâm hồn Hương Giang từng ngày, khiến cô cảm thấy bất lực và tuyệt vọng.

Sự khó khăn về kinh tế chồng chất, những khoản nợ lớn từ việc chạy chữa cho Quân đè nặng lên vai Hương Giang. Cô vật lộn đủ nghề, từ bán hàng rong, làm thêm ở các xưởng may, đến rửa bát thuê, chỉ để mong có đủ tiền trang trải cuộc sống và mua thuốc cho chồng. Có những đêm, cô ôm con bé An đang ngủ say, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Cô yêu Quân bằng cả trái tim, nhưng gánh nặng cuộc sống, sự tuyệt vọng và những lời thúc ép từ gia đình đã khiến lý trí cô dần mờ nhạt. Gia đình cô, đặc biệt là mẹ cô, luôn miệng nói rằng cô không thể mãi gắn đời mình với một người chồng mù lòa, rằng cô phải tìm cho mình một lối thoát.

Trong một khoảnh khắc yếu lòng, khi nghe những lời nói cay nghiệt từ người thân, và chứng kiến sự suy sụp không lối thoát của Quân, Hương Giang đã đưa ra quyết định tàn nhẫn nhất đời mình. Cô rời bỏ Quân và bé An, mang theo nỗi đau đớn tột cùng và lời hứa sẽ trở về khi đã thành công. Cô biết, đó là một hành động ích kỷ, nhưng cô tự nhủ, chỉ có như vậy, cô mới có cơ hội thay đổi số phận, để một ngày nào đó có thể quay về bù đắp cho cha con anh. Mỗi bước chân rời đi là một nhát dao cứa vào tim cô, nhưng cô không dám quay đầu lại, sợ rằng mình sẽ gục ngã.

Mười sáu năm sau, Hương Giang đã có tất cả. Tiền bạc, danh vọng, quyền lực, cô có mọi thứ mà ngày xưa cô từng mơ ước. Cô trở thành nữ tỷ phú lừng lẫy, được mọi người ngưỡng mộ. Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, cô vẫn là cô gái nghèo ngày nào, với vết sẹo quá khứ cứ âm ỉ nhức nhối. Những đêm khuya tĩnh mịch, hình ảnh Quân với đôi mắt đã mất đi ánh sáng, và tiếng khóc gọi mẹ của bé An ngày nào, lại hiện về ám ảnh cô. Cô không dám tìm kiếm họ, không dám đối mặt với sự thật, với nỗi ân hận mà cô mang nặng bấy lâu.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ 40 của Hương Giang. Tiệc được tổ chức hoành tráng tại một khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố. Khi buổi tiệc đang diễn ra sôi nổi, bỗng có tiếng nhạc cất lên từ phía sảnh chính, một giai điệu quen thuộc, mộc mạc của bài hát "Cha và con gái". Giọng hát trong trẻo, cao vút của một cô bé hòa cùng tiếng đàn ghita mộc mạc, run rẩy của một người đàn ông. Trái tim Hương Giang bỗng đập loạn xạ, một cảm giác quen thuộc đến rợn người len lỏi vào tâm trí cô. Cô bước về phía nguồn âm thanh, lòng bàn chân như bị châm chích.

Trước mắt cô, một cảnh tượng khiến toàn thân cô run rẩy. Người đàn ông đó, với mái tóc đã ngả màu muối tiêu, gương mặt gầy gò, hốc hác, đôi mắt đen thẳm vô hồn, đang ngồi trên chiếc ghế nhựa, ôm cây đàn ghita cũ kỹ. Cạnh anh, một cô bé khoảng 16 tuổi, xinh xắn với mái tóc dài xõa ngang vai, đôi mắt to tròn, lấp lánh như sao đêm, đang say sưa hát. Giọng hát của cô bé trong trẻo, đầy cảm xúc, như rót mật vào tai người nghe. Đó chính là Quân và con gái cô – bé An.

Hương Giang đứng sững, đôi chân như bị đóng đinh xuống sàn. Mười sáu năm, cô đã bao lần mơ về khoảnh khắc này, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ nó sẽ trở thành hiện thực theo cách đau lòng đến vậy. Quân đã già đi rất nhiều, gầy gò và yếu ớt. Đôi mắt anh vẫn vô hồn, nhưng khuôn mặt anh toát lên vẻ bình thản, mãn nguyện khi lắng nghe con gái hát. Còn An, con bé đã lớn, đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, giống cô đến lạ. Nước mắt Hương Giang bắt đầu tuôn rơi, không thể kìm nén. Chúng chảy thành dòng, làm nhòe đi lớp trang điểm đắt tiền trên khuôn mặt cô.

Tiếng hát của An vẫn vang vọng: "Cha là cây nến, con là ngọn lửa, thắp sáng đời cha…" Mỗi câu hát như một mũi kim châm vào trái tim Hương Giang. Cô đã bỏ lại họ, bỏ lại người chồng mù lòa và đứa con gái bé bỏng, để chạy theo danh vọng, tiền bạc. Và giờ đây, khi cô có tất cả, họ lại xuất hiện, trong bộ dạng nghèo khó, hát rong kiếm sống. Nỗi ân hận, sự tủi nhục, và tình yêu thương, nỗi nhớ nhung bị kìm nén bấy lâu bỗng trỗi dậy mạnh mẽ, bóp nghẹt lấy lồng ngực cô.

Hương Giang bước từng bước nặng nề về phía cha con Quân. Khách khứa trong sảnh tiệc bắt đầu xì xào, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Cô không quan tâm. Điều duy nhất cô muốn lúc này là được chạm vào họ, được ôm họ vào lòng và xin lỗi. Khi cô đến gần, An dừng hát, đôi mắt to tròn ngước nhìn cô đầy ngạc nhiên. Quân, dù không nhìn thấy, nhưng cảm nhận được sự hiện diện của ai đó đang đứng rất gần. Anh khẽ nghiêng đầu, đôi mắt vô hồn hướng về phía Hương Giang.

“Quân… An…” Giọng Hương Giang nghẹn ngào, run rẩy. Quân giật mình, đôi vai anh khẽ run lên. Anh cố gắng lắng nghe, như muốn xác nhận liệu mình có đang nghe nhầm không. An nhìn mẹ, đôi mắt ngây thơ bỗng rưng rưng. Cô bé nhận ra mẹ, dù đã 16 năm không gặp, hình ảnh người mẹ trong ký ức của cô bé vẫn vẹn nguyên. “Mẹ… là mẹ sao?” Tiếng gọi “mẹ” của An như một nhát dao xuyên thẳng vào tim Hương Giang, khiến cô bật khóc nức nở, quỳ sụp xuống ôm lấy con gái.

Hương Giang ôm chặt An vào lòng, hít hà mùi hương quen thuộc của con gái. Cô không ngừng xin lỗi, nước mắt làm ướt đẫm vai áo con. “Mẹ xin lỗi, An à… Mẹ xin lỗi con, xin lỗi Quân… Mẹ đã sai rồi…” Quân, nghe thấy tiếng khóc của Hương Giang, đôi bàn tay anh run rẩy tìm kiếm, rồi khẽ chạm vào mái tóc của cô. Anh không nói gì, chỉ để mặc những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đã chai sạn vì thời gian. Nỗi đau, sự tổn thương, và cả nỗi nhớ nhung dường như đã hóa giải trong khoảnh khắc ấy.

Những người khách trong sảnh tiệc đều lặng đi, chứng kiến cảnh tượng đầy xúc động này. Họ đã nghe nhiều về nữ tỷ phú Nguyễn Thị Giang kiên cường, tài giỏi, nhưng chưa ai từng thấy cô yếu đuối, đau khổ đến vậy. Giờ đây, họ hiểu được sự thật đằng sau những vinh quang, những hào nhoáng mà cô khoác lên mình. Đó là câu chuyện về một người phụ nữ bị giằng xé giữa tình yêu và trách nhiệm, giữa nỗi đau và hy vọng.

Sau buổi tiệc, Hương Giang đưa cha con Quân về một căn hộ tiện nghi mà cô đã chuẩn bị sẵn. Cô ân cần chăm sóc Quân, tự tay đút từng thìa cơm, trò chuyện cùng anh. Quân ban đầu vẫn giữ sự xa cách, nhưng dần dần, sự chân thành của Hương Giang đã làm tan chảy lớp băng trong lòng anh. Anh kể cho cô nghe về cuộc sống 16 năm qua, về những ngày tháng vật lộn với bóng tối, về cách anh học chơi đàn ghita để có thể cùng con gái hát rong kiếm sống. Anh nói, An là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh, là động lực để anh tiếp tục sống.

An, cô bé đã lớn khôn, giờ đây đã hiểu được câu chuyện của cha mẹ. Cô bé không trách mẹ, chỉ nói: “Mẹ ơi, con hiểu mà. Mẹ đã rất khổ, đúng không?” Lời nói của con gái như một liều thuốc xoa dịu vết thương lòng của Hương Giang. Cô ôm An vào lòng, thì thầm: “Cảm ơn con, An à. Con đã trưởng thành hơn mẹ rất nhiều.”

Hương Giang quyết định dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Cô đưa Quân đi khám mắt ở những bệnh viện tốt nhất thế giới, dù biết rằng cơ hội nhìn lại là rất mong manh. Cô đưa An đi học nhạc, phát triển tài năng âm nhạc của con bé. Cô không còn lao đầu vào công việc như trước, mà dành thời gian tận hưởng những khoảnh khắc bình yên bên những người thân yêu.

Một buổi tối, khi trăng sáng và gió mát, Hương Giang ngồi bên Quân trên chiếc ghế dài ngoài ban công. Quân khẽ nắm lấy tay cô, giọng nói trầm ấm: “Hương Giang, anh biết em đã rất khó khăn. Anh không trách em.” Hương Giang bật khóc, tựa đầu vào vai anh. “Em mới là người phải xin lỗi anh. Em đã quá yếu đuối, quá hèn nhát.” Quân khẽ lắc đầu: “Không ai có thể trách em được. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua giông bão. Giờ đây, chúng ta lại tìm thấy nhau, đó mới là điều quan trọng nhất.”

An, giờ đây là một sinh viên xuất sắc của Học viện Âm nhạc Quốc gia, đã tổ chức một buổi biểu diễn nhỏ dành tặng cha mẹ. Cô bé hát những bài hát về tình yêu, về sự tha thứ, về những vết sẹo đã hóa thành cầu vồng. Dưới hàng ghế khán giả, Hương Giang và Quân nắm chặt tay nhau, đôi mắt cả hai rưng rưng nước mắt hạnh phúc. Họ không còn là vợ chồng, nhưng tình yêu thương, sự thấu hiểu và lòng tha thứ đã gắn kết họ lại theo một cách đặc biệt hơn bao giờ hết.

Cuộc đời Hương Giang đã sang một trang mới. Cô vẫn là một nữ tỷ phú thành đạt, nhưng giờ đây, cô đã tìm thấy ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Cô dành một phần lớn tài sản của mình để thành lập quỹ hỗ trợ những người gặp hoàn cảnh khó khăn, đặc biệt là những người khuyết tật. Cô sống một cuộc sống ý nghĩa hơn, biết trân trọng những giá trị giản dị của tình yêu và gia đình. Vết sẹo quá khứ vẫn còn đó, nhưng giờ đây, nó không còn là nỗi đau ám ảnh, mà là một lời nhắc nhở về sự kiên cường, về lòng bao dung, và về một tình yêu đã vượt qua mọi thử thách để tìm thấy hồi kết bình yên.