Mưa phùn lất phất bay trên con đường nhựa ẩm ướt, kéo theo cái lạnh se sắt của buổi chiều cuối năm. Chiếc Mercedes đen bóng lướt đi êm ru trên phố, đưa tôi, Trần Mai Anh, về lại khu phố cũ, nơi tôi đã từng có một gia đình trọn vẹn, trước khi những giấc mơ đổi đời kéo tôi đi xa. Mười sáu năm. Mười sáu năm tôi không về lại nơi này. Mười sáu năm tôi đắm chìm trong vòng xoáy của công việc, của những dự án tỷ đô, của danh vọng và quyền lực. Giờ đây, tôi là một nữ tỷ phú, người đứng đầu một tập đoàn công nghệ lớn, một biểu tượng của sự thành công và quyền lực. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một nỗi trống rỗng vẫn cứ gặm nhấm, một vết sẹo cũ vẫn âm ỉ nhức nhối.
Ký ức về ngày ấy ùa về, rõ nét như vừa xảy ra hôm qua. Tôi và Hải, chồng tôi khi đó, là một cặp đôi giản dị, sống trong căn nhà nhỏ ven sông. Anh là một kỹ sư điện tử tài năng, còn tôi là một cô giáo dạy văn. Chúng tôi có một cô con gái nhỏ xinh xắn, Mai Chi, là kết quả của tình yêu nồng cháy. Cuộc sống của chúng tôi bình yên, tuy không dư dả nhưng luôn tràn ngập tiếng cười. Tôi từng nghĩ, hạnh phúc chỉ đơn giản là vậy, là được ở bên những người mình yêu thương. Nhưng rồi, tham vọng đã trỗi dậy trong tôi. Tôi muốn nhiều hơn thế. Tôi muốn một cuộc sống sung túc hơn, một sự nghiệp rạng rỡ hơn.
Tôi đề xuất Hải cùng tôi khởi nghiệp, phát triển một ứng dụng công nghệ đầy tiềm năng. Anh ủng hộ tôi, thậm chí còn từ bỏ công việc ổn định để cùng tôi dồn hết tâm huyết. Nhưng khi dự án gặp khó khăn, khi chúng tôi đứng trước bờ vực phá sản, Hải đã chùn bước. Anh muốn tôi từ bỏ, trở về với cuộc sống giản dị. Còn tôi, tôi không thể. Tôi tin vào tương lai, tin vào những gì mình đang theo đuổi. Những cuộc tranh cãi nảy lửa diễn ra thường xuyên. Tôi trách anh hèn nhát, không dám đối mặt với thử thách. Anh trách tôi quá tham vọng, ích kỷ. Rạn nứt bắt đầu xuất hiện trong mối quan hệ của chúng tôi.
Rồi một ngày, tôi gặp được một nhà đầu tư lớn, người nhìn thấy tiềm năng trong dự án của tôi. Ông ta hứa sẽ giúp tôi biến giấc mơ thành hiện thực, nhưng với một điều kiện: tôi phải dứt bỏ tất cả những ràng buộc cũ, dứt bỏ Hải và Mai Chi. Tôi đã do dự. Trái tim tôi đau nhói. Nhưng lý trí đã thắng. Tôi lựa chọn sự nghiệp, lựa chọn danh vọng. Tôi ly hôn Hải, và để lại Mai Chi cho anh nuôi dưỡng. Ngày tôi rời đi, Mai Chi mới 5 tuổi. Con bé chạy theo tôi, đôi mắt ngây thơ ướt đẫm nước mắt, gọi "Mẹ ơi!" Lời gọi ấy ám ảnh tôi suốt mười sáu năm qua, trở thành một nỗi dằn vặt không nguôi.
Giờ đây, tôi quay trở lại nơi chôn rau cắt rốn của mình, nơi tôi đã từng có tất cả. Tôi không có ý định gặp lại Hải hay Mai Chi. Tôi chỉ muốn nhìn lại căn nhà cũ, nhìn lại những con phố quen thuộc, để tìm lại chút bình yên cho tâm hồn. Chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà cũ kỹ, xập xệ hơn nhiều so với hình ảnh trong ký ức của tôi. Tim tôi thắt lại. Đây có phải là căn nhà của Hải không?
Tôi bước xuống xe, từng bước chân nặng trĩu. Tôi nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trước hiên nhà, dáng người gầy gò, mái tóc bạc trắng, đôi mắt nhắm nghiền. Anh ấy đang đẽo một khúc gỗ, bàn tay chai sần, những ngón tay di chuyển chậm rãi, nhưng khéo léo. Tôi sững sờ. Đó là Hải. Anh ấy đã già đi rất nhiều, và điều đáng sợ hơn cả là đôi mắt anh ấy... hoàn toàn vô hồn. Anh ấy đã bị mù. Nỗi đau đớn như một lưỡi dao cứa vào tim tôi. Người đàn ông tôi từng yêu, từng rời bỏ, giờ đây lại sống trong cảnh tàn tật, cô độc.
Một cô gái trẻ bước ra từ trong nhà. Cô ấy mặc bộ quần áo cũ kỹ, nhưng khuôn mặt cô ấy thanh tú, đôi mắt cô ấy trong veo, giống hệt Mai Chi của ngày xưa. Cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay Hải, đặt một ly nước trước mặt anh. "Cha ơi, cha uống nước đi ạ." Giọng cô ấy dịu dàng, ấm áp. Hải mỉm cười, nụ cười hiền hậu, và bàn tay anh vuốt nhẹ mái tóc cô gái. Đó là Mai Chi. Con gái tôi. Con bé đã lớn như vậy rồi.
Tôi đứng đó, bàng hoàng. Tôi không thể tin vào mắt mình. Hải bị mù. Mai Chi sống trong cảnh nghèo khó. Nỗi dằn vặt, hối hận bấy lâu nay bỗng chốc bùng lên dữ dội, thiêu đốt tôi. Tôi muốn chạy đến, muốn ôm lấy Mai Chi, muốn xin lỗi Hải. Nhưng tôi không dám. Tôi cảm thấy mình là một kẻ tội đồ, một người mẹ tồi tệ, một người vợ bạc bẽo.
Tôi đứng khuất sau gốc cây cổ thụ, lặng lẽ quan sát. Mai Chi nhẹ nhàng dìu Hải vào nhà. Căn nhà cũ kỹ, nhưng lại toát lên một vẻ ấm áp lạ thường. Tôi nhìn vào bên trong, thấy Mai Chi đang lúi húi trong bếp, chuẩn bị bữa tối. Hải ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ, tay vẫn vuốt ve khúc gỗ dang dở. Một cảm giác tội lỗi ngập tràn trong lòng tôi. Tôi đã bỏ rơi họ, bỏ rơi những người thân yêu nhất của mình, để chạy theo danh vọng, tiền bạc. Giờ đây, tôi có tất cả, nhưng lại mất đi điều quý giá nhất: gia đình.
Tôi bỗng nghe thấy tiếng Mai Chi hát, một giai điệu quen thuộc, bài hát ru mà tôi vẫn thường hát cho con bé nghe khi nó còn nhỏ. Giọng hát của Mai Chi trong trẻo, nhưng lại mang một nỗi buồn man mác. Nước mắt tôi lăn dài. Tôi bật khóc nức nở, không thể kìm nén được cảm xúc. Mười sáu năm. Mười sáu năm tôi đã sống trong sự giả tạo, sự cô đơn. Giờ đây, đứng trước cảnh tượng này, tôi nhận ra mình đã đánh mất những gì.
Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi bước đến, gõ cửa. Mai Chi mở cửa. Con bé nhìn tôi, ánh mắt nó đầy sự ngạc nhiên. Tôi nhìn con, đôi mắt tôi ướt đẫm nước mắt. "Mai Chi... mẹ đây." Tôi nói, giọng tôi nghẹn lại.
Mai Chi sững sờ. Con bé nhìn tôi, rồi nhìn vào đôi mắt tôi, như muốn tìm kiếm một điều gì đó quen thuộc. Hải từ trong nhà bước ra, anh ấy cũng ngạc nhiên khi nghe thấy giọng tôi. "Mai Anh... em về hồi nào vậy?" Anh hỏi, giọng anh ấy yếu ớt.
Tôi ôm chặt lấy Mai Chi, nước mắt tôi lăn dài. "Mẹ xin lỗi con. Mẹ xin lỗi vì đã bỏ con đi. Mẹ xin lỗi vì đã là một người mẹ tồi tệ." Tôi nói, giọng tôi nghẹn ngào. Mai Chi cũng ôm chặt lấy tôi, con bé khóc nức nở. Hải đứng đó, anh ấy không nói gì, chỉ để mặc chúng tôi ôm nhau.
Sau những phút giây đoàn tụ đầy nước mắt, chúng tôi ngồi lại bên nhau. Tôi nhìn Hải, nhìn Mai Chi, lòng tôi quặn thắt. Tôi muốn biết điều gì đã xảy ra với Hải, điều gì đã khiến anh ấy bị mù. Tôi nhìn vào đôi mắt vô hồn của anh ấy, và một nỗi đau sâu sắc dâng trào trong lòng tôi.
Hải kể. Anh ấy bị mù cách đây 10 năm, do một tai nạn lao động trong một công trình xây dựng cầu. Anh ấy đã cố gắng làm việc cật lực để có tiền nuôi Mai Chi ăn học, để bù đắp cho con bé sự thiếu vắng của người mẹ. Anh ấy không muốn tôi biết, không muốn tôi phải lo lắng. Anh ấy muốn tôi được hạnh phúc, được thành công.
Tôi nghe mà lòng như bị xé toạc. Tôi đã bỏ rơi anh ấy, bỏ rơi con gái tôi, để chạy theo danh vọng. Còn anh ấy, anh ấy vẫn một lòng hy sinh, một lòng yêu thương tôi và con. Tôi cảm thấy mình là một kẻ tội đồ, một người phụ nữ tồi tệ. Tôi ôm lấy Hải, khóc nức nở. "Anh ơi, em xin lỗi. Em xin lỗi vì đã bỏ rơi anh. Em xin lỗi vì đã không ở bên anh khi anh cần." Tôi nói, giọng tôi nghẹn lại.
Hải vỗ nhẹ lưng tôi, giọng anh ấy trầm ấm. "Không sao đâu em. Anh hiểu mà. Em đã có một cuộc sống tốt đẹp rồi. Anh mừng cho em." Lời nói của Hải càng khiến tôi cảm thấy day dứt hơn. Anh ấy vẫn bao dung, vẫn vị tha, dù tôi đã đối xử tàn nhẫn với anh ấy.
Mai Chi nhìn cha và mẹ, đôi mắt con bé rưng rưng nước. "Ba mẹ ơi, từ nay chúng ta sẽ không xa nhau nữa đâu. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau." Con bé nói, giọng con bé ấm áp. Tôi ôm chặt lấy con, và thề với lòng mình, tôi sẽ không bao giờ rời xa họ nữa.
Tôi đề nghị Hải và Mai Chi chuyển về thành phố sống với tôi. Ban đầu, Hải do dự. Anh ấy không muốn làm phiền tôi, không muốn trở thành gánh nặng cho tôi. Nhưng tôi thuyết phục anh ấy. Tôi nói, tôi muốn bù đắp cho anh ấy, cho con gái tôi. Mai Chi cũng ủng hộ tôi. Cuối cùng, Hải cũng đồng ý.
Cuộc sống của chúng tôi bước sang một trang mới. Tôi đưa Hải và Mai Chi về căn biệt thự sang trọng của tôi. Tôi thuê người chăm sóc Hải, đưa anh ấy đi khám bệnh, tìm những phương pháp điều trị tốt nhất cho đôi mắt anh ấy. Tôi cũng dành nhiều thời gian hơn cho Mai Chi, cùng con bé đi mua sắm, đi chơi, và cùng con bé nấu ăn. Mai Chi giờ đây là một cô gái trưởng thành, thông minh và nhân ái. Con bé luôn dành cho tôi những cái ôm thật chặt, những lời nói yêu thương.
Mai Chi theo học ngành y, với mong muốn trở thành một bác sĩ giỏi để giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Tôi tự hào về con bé. Hải thì dần thích nghi với cuộc sống mới. Anh ấy bắt đầu học cách sử dụng máy tính dành cho người khiếm thị, và anh ấy cũng bắt đầu tìm hiểu về công nghệ mới. Anh ấy vẫn giữ niềm đam mê với kỹ thuật, và tôi đã tạo điều kiện để anh ấy tiếp tục nghiên cứu, phát triển những dự án của riêng mình.
Chúng tôi, ba con người đã từng lạc mất nhau, giờ đây lại quây quần bên nhau, cùng nhau xây dựng một gia đình trọn vẹn. Tôi không còn cảm thấy trống rỗng nữa. Trái tim tôi tràn ngập niềm hạnh phúc. Tôi đã tìm thấy bình yên, tìm thấy ý nghĩa cuộc đời mình. Tôi biết rằng, tiền bạc và danh vọng không thể mang lại hạnh phúc đích thực. Hạnh phúc là được ở bên những người mình yêu thương, là được chia sẻ, được tha thứ, và được gắn kết.
Mối quan hệ giữa tôi và Hải không còn là tình yêu đôi lứa nồng cháy, mà là một tình bạn đặc biệt, một tình thân tri kỷ. Chúng tôi không còn hận thù hay oán giận. Chúng tôi chỉ còn sự thấu hiểu, sự bao dung, và sự tôn trọng dành cho nhau. Chúng tôi cùng nhau nuôi dạy Mai Chi, cùng nhau xây dựng một tương lai tươi sáng cho con bé.
Vào một buổi chiều đầy nắng, Hải gọi tôi lại. Anh đưa cho tôi một chiếc hộp gỗ nhỏ. "Anh đã chuẩn bị món quà này cho em từ lâu rồi. Nhưng anh không dám tặng." Anh nói, giọng anh ấy trầm ấm. Tôi mở chiếc hộp. Bên trong là một chiếc lắc tay bằng bạc, khắc hình ảnh của tôi và anh, cùng với dòng chữ "Mãi mãi là của nhau". Nước mắt tôi lăn dài. Đó là chiếc lắc tay mà tôi đã tặng anh ấy vào ngày chúng tôi cưới nhau.
"Anh đã giữ nó suốt bao nhiêu năm qua sao?" Tôi hỏi, giọng tôi nghẹn ngào. Hải gật đầu. "Anh vẫn luôn yêu em, Mai Anh. Anh vẫn luôn chờ đợi em quay về." Lời nói của Hải như một cú sốc điện. Tôi sững sờ. Anh ấy vẫn yêu tôi sao? Sau tất cả những gì tôi đã làm?
Tôi ôm chặt lấy Hải, nước mắt tôi lăn dài. "Anh ơi, em xin lỗi. Em xin lỗi vì đã khiến anh phải chịu khổ. Em xin lỗi vì đã không nhận ra tình yêu của anh." Tôi nói, giọng tôi nghẹn lại. Hải vỗ nhẹ lưng tôi. "Không sao đâu em. Giờ chúng ta lại ở bên nhau rồi. Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi."
Kể từ ngày hôm đó, tình yêu giữa tôi và Hải lại bùng cháy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chúng tôi quyết định tái hôn, và tổ chức một buổi lễ giản dị, ấm cúng, chỉ có gia đình và những người bạn thân thiết. Mai Chi là người trao nhẫn cho chúng tôi. Con bé mỉm cười, đôi mắt nó lấp lánh niềm hạnh phúc.
Tôi, Trần Mai Anh, một nữ tỷ phú, giờ đây không còn chạy theo danh vọng hay tiền bạc nữa. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, hạnh phúc bên những người mình yêu thương. Tôi đã tìm thấy ý nghĩa đích thực của cuộc đời mình, không phải ở đỉnh cao của sự nghiệp, mà ở trong vòng tay của gia đình, ở trong trái tim của những người mà tôi yêu thương.
Mỗi khi nhìn Hải và Mai Chi, tôi lại thấy một sự biết ơn sâu sắc. Tôi biết ơn cuộc đời đã cho tôi một cơ hội thứ hai, một cơ hội để bù đắp, để yêu thương. Và tôi biết ơn Hải, người đàn ông đã luôn bao dung, vị tha, và chờ đợi tôi quay trở về. Anh ấy đã dạy tôi một bài học quý giá về tình yêu, sự tha thứ, và sức mạnh của tình thân.
Cuộc đời tôi, từ một bi kịch của sự chia ly, đã trở thành một hồi kết bình yên, một câu chuyện cổ tích có thật, nơi tình yêu đã tìm thấy đường trở về, và hạnh phúc đã nở hoa.