Min menu

Pages

Huyền góp ý chồng vì thói lư/ời biế/ng, nhưng không ngờ lại bị mẹ chồng mắ/ng ng/ược. Cô chỉ biết l/ặng i/m ch/ịu đự/ng... cho đến một ngày, con trai bu/ột miệng nói một câu khiến cô không cầm được nư/ớc m/ắt...

 Trời mùa đông phương Bắc lạnh cắt da. Huyền ngồi bên cửa sổ, tay thoáng run nhẹ dù trong phòng không lạnh đến vậy. Đôi mắt cô trống rỗng nhìn ra khoảng sân lầy lội, nơi những giọt mưa phùn rơi lác đác xuống mái ngói cũ kỹ. Đứa con trai nhỏ nằm ngủ ngoan trong chăn, gương mặt non nớt khiến tim cô như bị bóp nghẹt.

Huyền từng nghĩ hôn nhân là chốn bình yên, nơi hai người cùng nhau san sẻ buồn vui. Nhưng sau hai năm lấy chồng, cô dần nhận ra mình chỉ là người phục vụ không công trong chính tổ ấm mà cô từng mơ ước. Sáng dậy sớm nấu ăn, trưa tranh thủ về dọn dẹp, tối lại loay hoay với đống đồ lặt vặt, trong khi chồng cô - Dũng - nằm dài chơi điện thoại, thản nhiên như thể mọi thứ là lẽ đương nhiên.



Lần đầu tiên cô góp ý, anh gắt: "Em là vợ thì phải lo mấy việc đó chứ còn ai lo nữa? Anh đi làm mệt rồi!". Lần thứ hai, anh im lặng, sau đó lơ luôn, coi như chưa từng nghe thấy. Lần thứ ba, mẹ chồng cô lên tiếng, nhưng không phải để bênh vực con dâu. Bà nghiêm mặt, giọng cao vút: "Nó là đàn ông, đi làm là tốt rồi. Cô đừng có động đến nó, phụ nữ bây giờ hở tí là muốn dạy chồng!"

Huyền đứng chết lặng trong phòng bếp. Trong tay là bát canh còn bốc khói, nhưng lòng cô lạnh buốt. Cô không thể tin rằng mình đang bị quở trách chỉ vì muốn chồng chia sẻ việc nhà. Bữa cơm hôm đó trôi qua trong im lặng, tiếng muỗng đũa va chạm như xé toạc không khí căng thẳng. Cô cười gượng, cố ăn nhưng mọi thứ đều đắng nghét.

Những ngày sau đó, Huyền sống như một cái bóng. Cô đi làm, chăm con, lo cơm nước, rồi âm thầm chịu đựng. Nhiều lần cô muốn bỏ đi, nhưng nhìn đứa con nhỏ chưa tròn ba tuổi, cô không nỡ. Con trai cô là niềm an ủi duy nhất, là lý do để cô gắng gượng sống tiếp.

Cô dần mất đi thói quen trang điểm, mái tóc dài từng óng mượt giờ buộc vội sau gáy. Những bộ quần áo tươm tất ngày nào bị thay bằng đồ bộ nhàu nhĩ. Có lần, cô soi gương và bật khóc vì không nhận ra chính mình nữa. Một người phụ nữ u sầu, tiều tụy, và tắt lịm ánh sáng trong đôi mắt.

Mỗi khi có ai hỏi thăm, Huyền vẫn gượng cười bảo: "Bình thường thôi chị ạ, cũng như bao gia đình khác." Nhưng chỉ mình cô biết, mỗi đêm, nước mắt thấm ướt gối. Tiếng thở dài của cô vang lên trong đêm tối, lặng lẽ và tuyệt vọng.

Một chiều, khi cô đang phơi quần áo ngoài sân, con trai chạy ra kéo tay mẹ. Đứa bé chỉ vào chiếc áo bố vắt trên dây, reo lên: "Mẹ ơi, mẹ là người giúp việc của bố hả? Sao cái gì mẹ cũng làm cho bố hết vậy?". Câu nói ngây thơ nhưng như mũi dao đâm thẳng vào tim Huyền. Cô khựng lại, nước mắt bất ngờ trào ra, rơi từng giọt lên nền xi măng.

Cô ôm con vào lòng, siết chặt đến mức cậu bé ngơ ngác hỏi: "Mẹ bị đau ở đâu à? Mẹ khóc à?". Huyền lặng thinh, trái tim như vừa bị xé toạc. Cô chưa từng nghĩ, sự cam chịu của mình lại khiến con có suy nghĩ như vậy. Nó nhìn thấy tất cả, và tưởng rằng điều đó là đúng.

Đêm hôm đó, Huyền thức trắng. Cô nằm nhìn trần nhà, đầu óc quay cuồng với những suy nghĩ hỗn loạn. Cô không thể tiếp tục sống như vậy. Cô sợ con trai lớn lên sẽ nghĩ phụ nữ phải cam chịu, phải phục vụ đàn ông. Cô sợ chính mình sẽ chết dần trong vai diễn mà cô chưa từng chọn.

Sáng hôm sau, cô quyết định xin nghỉ việc ba ngày. Cô đưa con về nhà mẹ đẻ, để lại một mảnh giấy trên bàn: "Em cần thời gian suy nghĩ. Đừng gọi.". Dũng ngạc nhiên khi về nhà không thấy vợ. Anh gọi liên tục, nhưng Huyền tắt máy. Anh bắt đầu hoảng loạn, vì chưa từng thấy cô phản kháng hay rời đi như vậy.

Ở nhà mẹ, Huyền được sống lại là chính mình. Mẹ cô lặng im vuốt tóc con gái, thở dài: "Mẹ biết con đã chịu nhiều rồi. Nhưng con phải sống cho mình nữa, không chỉ vì người khác.". Câu nói ấy như ánh sáng len lỏi vào trái tim đang vỡ vụn của cô.

Ba ngày sau, Dũng tìm đến tận nơi. Anh đứng ngoài cổng, mặt mũi bơ phờ, tay cầm bó hoa và một túi bánh con trai thích. Huyền ra mở cổng, ánh mắt dửng dưng nhưng sâu thẳm là những tầng cảm xúc đang trào dâng. Anh ngập ngừng: "Anh xin lỗi. Anh sai rồi. Anh không biết em đã tổn thương đến vậy."

Huyền không trả lời ngay. Cô nhìn anh rất lâu, như đang tìm lại hình ảnh người đàn ông cô từng yêu. Rồi cô nói: "Nếu anh muốn thay đổi, hãy bắt đầu từ việc nhỏ. Em không cần lời xin lỗi. Em cần hành động.". Dũng gật đầu, ánh mắt rưng rưng, và lần đầu tiên, anh thấy được sự mạnh mẽ lặng lẽ của vợ mình.

Trở về nhà, Huyền bắt đầu vạch rõ ranh giới. Cô phân chia công việc trong nhà, và dạy con về sự công bằng. Dũng ban đầu lóng ngóng nhưng rồi cũng học cách nấu ăn, dọn nhà, tắm cho con. Mẹ chồng cô ban đầu không hài lòng, nhưng khi thấy cháu trai vui vẻ và gia đình hòa thuận hơn, bà dần im lặng.

Thời gian trôi, Dũng trở thành người đàn ông khác. Anh biết trân trọng từng bữa cơm vợ nấu, từng cái áo vợ giặt. Anh thường ôm vợ và con, nói: "Cảm ơn hai mẹ con đã không rời bỏ anh.". Huyền không còn là cái bóng lặng lẽ nữa, cô trở lại là người phụ nữ dịu dàng nhưng đầy bản lĩnh.

Một lần, khi cả nhà đi chơi công viên, con trai lại hỏi: "Mẹ ơi, bây giờ mẹ không phải người giúp việc của bố nữa đúng không?". Cô bật cười, xoa đầu con: "Không con à. Bố mẹ là hai người bạn, cùng nhau chăm sóc gia đình.". Dũng ôm lấy cả hai, ánh mắt anh rạng rỡ, tràn đầy yêu thương.

Huyền biết, hành trình phía trước vẫn dài. Nhưng ít nhất, cô đã dám đứng lên, dám thay đổi. Và cô tin rằng, phụ nữ không cần phải chịu đựng để giữ gìn một gia đình. Chỉ cần đủ dũng cảm, họ có thể khiến gia đình trở thành nơi an yên thật sự.