Căn phòng nhỏ lặng ngắt chỉ vang tiếng muỗng va vào chén. Bữa cơm tối của gia đình ba người như mọi ngày, Huyền cắm cúi gắp thức ăn cho con trai, trong khi Tuấn – chồng cô – thản nhiên cầm điện thoại xem clip hài, cười khúc khích. Cô nhìn sang, mắt trĩu nặng. Không phải vì tiếng cười, mà vì sự vô tâm của người đàn ông từng hứa sẽ cùng cô xây dựng tổ ấm hạnh phúc.
Cô đã chịu đựng điều đó trong bao năm. Bảy năm hôn nhân không quá dài, nhưng đủ để một người phụ nữ nhận ra mình dần đánh mất chính mình. Huyền từng là cô gái năng động, mơ ước có sự nghiệp riêng, muốn được yêu chiều, trân trọng. Nhưng khi trở thành vợ, rồi làm mẹ, mọi thứ trong cô dần bị dồn nén, mài mòn.
“Anh ơi, mai đưa con đi học giúp em nhé, em có cuộc họp sớm,” cô nói nhẹ nhàng.
“Thôi, em đưa đi đi, anh còn phải nghỉ ngơi, mấy hôm nay anh căng thẳng lắm rồi,” Tuấn lơ đễnh đáp, không rời mắt khỏi màn hình.
Huyền mím môi. Căng thẳng? Làm văn phòng nhà nước, về đến nhà là nằm dài, ăn xong để đó cho cô dọn, chẳng phụ chăm con... mà gọi là căng thẳng? Trong khi cô, vừa đi làm, vừa lo cơm nước, giặt giũ, dạy con học, chăm con ốm... có bao giờ kêu mệt?
Cô không nói nữa. Huyền biết có nói cũng vô ích. Bởi mỗi lần góp ý, Tuấn lại đổ thừa công việc, rồi viện cớ "đàn ông không khéo việc nhà", cuối cùng là bóng gió rằng cô phiền phức.
Và rồi điều khiến cô tổn thương nhất xảy ra vào một chiều thứ Bảy, khi cô ngồi giặt đồ ngoài sân.
“Con dâu thời nay lắm lời, chuyện nhỏ xíu cũng than thở,” mẹ chồng cô – bà Xuân – nói lớn tiếng, dù rõ ràng câu đó không dành cho ai ngoài cô.
Bà nghe Tuấn than “bị vợ càm ràm” chuyện không chịu làm việc nhà. Thế là bà phán một câu làm tim Huyền nghẹn lại.
“Ngày xưa mẹ sinh bốn đứa, làm đồng, nấu cơm bằng bếp củi, chồng có phụ không? Không! Nhưng mẹ vẫn sống được, không than nửa lời!”
Huyền lau nước mắt bằng ống tay áo ướt. Cô không muốn cãi, vì biết nói ra chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn. Trong nhà này, cô là người ngoài.
Tối hôm đó, Tuấn đi nhậu. Huyền ngồi dạy bài cho con – bé Bin – học lớp 2. Thằng bé ngoan và thông minh. Nó thấy mẹ hay im lặng, hay thở dài, nhưng không hỏi. Cho đến một ngày, nó buột miệng.
“Mẹ ơi, sao ba không giúp mẹ gì hết vậy?”
Huyền giật mình. Cô quay sang nhìn con, cố giấu đi sự bối rối bằng nụ cười gượng.
“Ba bận công việc mà con.”
“Nhưng con thấy mẹ làm hết, mẹ mệt, mẹ không vui…”
Nước mắt cô trào ra. Câu nói của con như mũi dao đâm vào vết thương cũ. Bao nhiêu nhẫn nhịn, bao nhiêu lần muốn buông xuôi, cô đều nén lại vì con. Nhưng cô không thể gạt cảm xúc mãi.
“Con à, mẹ ổn,” cô nói, ôm thằng bé vào lòng, cố gắng không bật khóc.
“Sau này con lớn, con sẽ phụ mẹ, con sẽ không giống ba,” Bin thì thầm.
Tim Huyền thắt lại. Câu nói non nớt nhưng thấu hiểu ấy khiến cô không còn chịu đựng nổi nữa. Đêm đó, khi Tuấn về say khướt, cô đã ngồi chờ.
“Em muốn nói chuyện nghiêm túc,” cô bắt đầu.
“Gì nữa? Mệt rồi,” Tuấn cau mày.
“Chúng ta không còn là vợ chồng nếu anh không thay đổi. Em không sống như cái bóng trong nhà này nữa.”
Tuấn bất ngờ. Cô chưa từng nói câu nào dứt khoát như vậy. Anh cười khẩy, tưởng cô chỉ hù dọa. Nhưng sáng hôm sau, Huyền dắt con rời nhà về nhà ngoại.
Ba ngày không liên lạc. Tuấn bắt đầu lo. Anh gọi, nhắn tin, nhưng Huyền không trả lời. Cô đang suy nghĩ rất nhiều – về hôn nhân, về bản thân, về tương lai con trai. Cô nhận ra mình đã lùi lại quá lâu, đến mức đánh mất tiếng nói trong gia đình.
Lần đầu tiên sau bao năm, Tuấn đến nhà ngoại xin gặp cô. Anh ngồi cúi đầu, lặng lẽ như học trò phạm lỗi.
“Anh không nhận ra mình tệ đến vậy,” anh nói, mắt đỏ hoe. “Anh đã quên mất em từng hy sinh những gì.”
Huyền im lặng. Cô không dễ dàng tin vào lời nói. Niềm tin với cô giờ đây như mảnh gương vỡ – có thể gắn lại, nhưng vết nứt vẫn còn đó.
Tuấn xin thời gian. Anh hứa sẽ thay đổi, không phải bằng lời, mà bằng hành động.
Vài tuần sau, Tuấn bắt đầu gửi hình nấu ăn, đưa con đi học, tự giặt đồ. Anh còn gọi video cho con trai, khoe thành quả một món ăn anh học trên mạng – món canh chua mà trước giờ Huyền vẫn nấu.
Cô thấy ánh mắt con trai sáng lên. Nó vui vì thấy ba chăm sóc mẹ. Dần dần, Huyền cũng cảm nhận được sự chân thành trong những nỗ lực ấy.
Một ngày, khi cả nhà cùng đi siêu thị, Bin chạy đến ôm cả ba lẫn mẹ.
“Con thích cả ba và mẹ như vầy. Nhà mình lại vui rồi!”
Huyền nhìn Tuấn, ánh mắt họ chạm nhau. Cô không quên được những tổn thương cũ, nhưng cô thấy được sự thay đổi. Không ai là hoàn hảo, nhưng nếu người ta thật sự muốn thay đổi vì nhau, hạnh phúc vẫn có thể quay về.
Tuấn dần trưởng thành trong vai trò làm chồng, làm cha. Anh bắt đầu đưa đón con, chủ động hỏi vợ cần gì, thậm chí còn nhường Huyền những buổi tối yên tĩnh đọc sách – điều cô từng ước ao nhỏ bé.
Mẹ chồng cô, sau một lần chứng kiến con trai cặm cụi lau nhà, đã ngồi bên Huyền nói nhỏ: “Con giỏi thật. Làm nó chịu sửa mình... mẹ không ngờ.”
Đó là lần đầu tiên bà nói lời nào nhẹ nhàng với Huyền. Cô gật đầu, không trách nữa. Bà là người của thế hệ cũ, không biết cách yêu thương bằng sự công nhận.
Cuối cùng, điều khiến Huyền cảm thấy ấm áp nhất không phải là những bó hoa Tuấn gửi sau khi làm sai, mà là một đêm cô mệt quá ngủ quên trên ghế, tỉnh dậy thấy anh đang đắp chăn cho cô, bàn tay vẫn nắm chặt tay con trai.
Gia đình không còn là nơi để cô chỉ nhẫn nhịn, mà là chốn để cô được yêu thương.
Hôn nhân vẫn có thể sai, nhưng không nhất thiết phải kết thúc bằng chia tay – nếu cả hai học được cách nhìn nhau bằng ánh mắt cũ, nhưng với trái tim trưởng thành hơn.