Sau phiên tòa ly hôn, cô lạnh lùng ném cho tôi một chiếc túi đen rồi quay lưng bỏ đi, không một lần ngoái đầu lại. Dáng người nhỏ bé ấy chìm dần trong làn mưa xám xịt của buổi chiều, khiến tôi không rõ đó là mưa hay là nước mắt đang rơi nơi khóe mắt mình. Tôi không gọi, không chạy theo, chỉ đứng lặng trong một cơn trống rỗng kỳ lạ đang xâm chiếm lấy lòng ngực. Túi đen đó nằm im bên cạnh chân tôi, như một vết thương vô hình mà tôi không dám chạm tới.
Tôi mang chiếc túi ấy về nhà, đặt nó lên kệ, và không bao giờ nhìn lại. Những ngày sau đó là những buổi sáng tỉnh dậy giữa đêm, là những cơn ác mộng lặp lại đến mức tôi không còn phân biệt nổi đâu là thực đâu là mộng. Tôi tưởng mình đã sẵn sàng buông tay, nhưng hóa ra là kẻ nói lời chia tay chưa chắc đã không đau.
Hai tháng trôi qua, mọi thứ vẫn hoang hoải như ngày cô rời đi. Tôi sống như một cái bóng trong căn hộ từng có tiếng cười của hai người. Một tối mưa giống hệt cái ngày ấy, tôi nhìn thấy chiếc túi vẫn nằm ở góc kệ, lặng lẽ và đầy ám ảnh. Một cơn thôi thúc kỳ lạ trỗi dậy, tôi bước đến, cẩn thận mở dây kéo như đang mở một phần ký ức bị chôn giấu.
Bên trong túi là một tập hồ sơ, vài tấm ảnh, một cuốn nhật ký, và... một que thử thai. Cổ họng tôi nghẹn lại, như có ai bóp chặt. Tim đập thình thịch, hỗn loạn. Tôi run tay lật những tờ giấy trong hồ sơ — kết quả siêu âm. Hình ảnh mờ nhạt ấy là một sinh linh bé nhỏ, chỉ vừa vài tuần tuổi. Tôi không biết mình đã ngồi bất động bao lâu, chỉ biết nước mắt rơi xuống bản siêu âm mà chẳng kịp lau.
Tôi lao vào tìm kiếm thông tin. Cô không dùng mạng xã hội, không nhắn tin, không gọi điện. Như thể cô đã biến mất khỏi thế giới này. Tôi đến nhà bố mẹ cô — họ chỉ lắc đầu, nói cô đã chuyển đi mà không để lại địa chỉ. Họ cũng không biết về cái thai, hay ít ra là họ không muốn tôi biết.
Một phần trong tôi bắt đầu trách cô. Tại sao lại giấu tôi chuyện này? Tại sao lại ra đi một cách tuyệt tình đến vậy? Nhưng phần còn lại, phần vẫn yêu cô, hiểu cô, lại nói rằng chắc hẳn cô có lý do. Cô không phải người ích kỷ, càng không phải người vô tâm. Nếu cô chọn rời đi, là bởi cô tin đó là điều tốt nhất... cho tôi? Hay cho cả hai?
Tôi tìm đến bác sĩ sản phụ khoa, dùng thông tin trong hồ sơ để lần theo manh mối. Sau vài ngày dò hỏi, cuối cùng tôi tìm được một địa chỉ phòng khám quen thuộc. Cô từng đến đây khám thai. Bác sĩ, sau khi xác minh danh tính, cho tôi một cái nhìn đầy ái ngại. “Cô ấy quyết định sinh con một mình. Nói rằng bố đứa trẻ không còn quan trọng nữa.” Tim tôi như bị bóp nghẹt.
Tôi không thể để mọi chuyện kết thúc như vậy. Tôi xin bác sĩ giúp liên lạc. Cuối cùng, bác sĩ mềm lòng, để lại cho tôi một địa chỉ — một thị trấn nhỏ ven biển cách thành phố gần 100 cây số.
Tôi bắt chuyến xe sớm nhất, lòng vừa hy vọng vừa sợ hãi. Khi đến nơi, tôi thấy cô đang đứng trong khu vườn nhỏ trước một căn nhà thuê, tay đặt lên bụng đã nhô lên rõ ràng. Cô mặc chiếc váy trắng giản dị, tóc búi cao, vẻ mặt bình yên đến lạ. Tôi không dám bước tới, chỉ đứng đó lặng nhìn, như sợ chạm vào một giấc mơ mong manh.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy tôi. Đôi mắt mở to kinh ngạc, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại trở nên bình lặng. “Anh đến đây làm gì?” – cô hỏi, giọng không buồn không vui.
Tôi nghẹn ngào. “Em có thể hỏi ngược lại sao em không nói gì với anh?”
Cô quay mặt đi, ánh mắt hướng ra biển khơi xa. “Anh không muốn có con. Anh nói hôn nhân này là gánh nặng. Em không muốn đứa trẻ phải sống trong một gia đình không tình yêu.”
Tôi bước tới gần, nắm lấy bàn tay đang run nhẹ của cô. “Anh đã sai. Lúc đó anh hoang mang, anh mệt mỏi, nhưng anh chưa từng hết yêu em. Anh chỉ sợ... mình không đủ tốt.”
Nước mắt cô rơi. “Em cũng sợ. Sợ anh sẽ ghét em, sợ anh sẽ ép em bỏ con.”
Tôi ôm cô vào lòng. “Anh yêu em. Và cả con nữa. Chúng ta có thể bắt đầu lại không?”
Một tuần sau, tôi chuyển đến thị trấn nhỏ ấy, thuê một căn nhà gần biển. Chúng tôi dần hàn gắn lại những vết rạn nứt cũ. Mỗi sáng, tôi nấu cháo cho cô, cùng cô đi bộ, trò chuyện với đứa bé còn đang hình thành trong bụng. Mỗi lần nghe tiếng tim con đập qua máy siêu âm, tôi thấy lòng mình dịu lại, như được sống một cuộc đời mới.
Ngày con chào đời, tôi là người đầu tiên bế con, run đến mức gần rơi cả bé. Cô nhìn tôi cười, nụ cười đã từng biến mất rất lâu, giờ lại rạng rỡ như nắng mùa hè. “Chúng ta đặt tên con là Hy Vọng nhé,” cô nói. “Vì con là hy vọng của cả hai ta.”
Tôi gật đầu, nước mắt rơi xuống đôi má con gái bé bỏng. Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu: mất mát là để học cách trân trọng, và tình yêu – khi đủ chân thành – có thể chữa lành cả những vết thương tưởng chừng không thể hàn gắn.