Trong ngôi nhà nhỏ bé ở thành phố, tôi và chồng mình, anh Hiếu, đã xây dựng một cuộc sống tuy không quá dư dả nhưng đủ đầy. Sáu năm hôn nhân trôi qua, chúng tôi luôn tâm niệm rằng dù không thể trực tiếp ở bên cạnh chăm sóc, chúng tôi vẫn phải làm tròn bổn phận của những người con. Mỗi tháng, chúng tôi đều đặn gửi về quê 5 triệu đồng cho em trai anh Hiếu là Hưng và vợ cậu ấy, Loan – em dâu tôi, để phụ tiền ăn uống, thuốc men cho bố mẹ chồng. Hưng và Loan sống cùng ông bà, làm nông nghiệp và các công việc lặt vặt. Chúng tôi tin rằng, đó là cách tốt nhất để thể hiện lòng hiếu thảo của mình, và mỗi khi về quê thấy bố mẹ khỏe mạnh, lòng chúng tôi lại nhẹ nhõm, mừng vui khôn xiết.
Cuối tuần trước, một sự kiện đột xuất dưới xã khiến chúng tôi phải về quê gấp, không kịp báo trước cho gia đình. Chúng tôi dự định giải quyết công việc rồi sẽ về lại thành phố ngay trong chiều. Khi chiếc xe vừa dừng trước cổng nhà, một cảm giác háo hức xen lẫn chút bất ngờ ùa về. Chúng tôi muốn tạo một bất ngờ nhỏ cho bố mẹ, và cũng muốn xem cuộc sống thường ngày của mọi người diễn ra thế nào.
Bước vào nhà, không khí quen thuộc của làng quê ập vào. Mùi khói bếp, mùi đất ẩm, tất cả đều gợi lên những ký ức thân thương. Chúng tôi thấy em dâu Loan đang lúi húi dọn mâm cơm cho bố mẹ chồng. Trên mâm, tôi thoáng nhìn thấy một quả trứng luộc cắt đôi đặt trong chén nước mắm, một đĩa rau muống luộc xanh mướt và một bát canh nhạt, không hề có bóng dáng của miếng thịt hay cá nào. Lòng tôi chợt dấy lên một chút băn khoăn, nhưng chưa kịp thắc mắc hay nói lời chào, anh Hiếu bên cạnh đã cau mày, khuôn mặt anh đỏ bừng, ánh mắt tóe lửa. Anh gằn từng chữ, giọng nói đầy vẻ tức giận và thất vọng: "Đây là cơm cho bố mẹ tôi ăn hả?".
Em dâu Loan khựng lại, đôi tay đang bưng bát canh run run. Cô ấy quay lại, ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn sự luống cuống: "Em... em nấu theo lời mẹ dặn... Anh chị mới về à, sao không báo trước để em chuẩn bị thêm...". Lời thanh minh của Loan còn chưa dứt, anh Hiếu đã ngắt lời một cách thô bạo. Anh quát lớn, giọng anh vang vọng khắp gian nhà, át cả tiếng gió xào xạc ngoài sân: "Báo trước thì làm sao biết cảnh này! Mỗi tháng tôi gửi tiền về để bố mẹ tôi phải ăn thế này à?". Sự tức giận của anh Hiếu lên đến đỉnh điểm. Chưa dứt lời, anh đã hất tung mâm cơm. Tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng, canh đổ tung tóe, trứng và rau lăn lóc trên nền nhà. Cảnh tượng hỗn độn ấy khiến tôi sững sờ, em dâu Loan thì tái mét mặt.
Tiếng động lớn khiến mẹ chồng tôi, vốn đang nghỉ trong buồng, vội vàng bước ra. Bà nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt bà đầy vẻ ngạc nhiên và lo lắng. "Có chuyện gì vậy các con?". Anh Hiếu, vẫn chưa nguôi cơn giận, quay sang mẹ, giọng nói đầy vẻ ấm ức: "Mẹ xem em Loan nấu cơm cho bố mẹ ăn thế này đây. Con không thể chấp nhận được! Con nghi ngờ Loan đã cắt xén tiền con gửi về để mẹ phải ăn uống kham khổ như vậy!". Lời buộc tội nặng nề của anh Hiếu như một lưỡi dao sắc bén, cứa vào lòng Loan.
Mẹ chồng tôi, nghe vậy, bỗng cau mày, giọng bà trở nên nghiêm khắc lạ thường. Bà quát lớn: "Con im ngay! Con nói thế mà nghe được à? Bữa nào mẹ cũng ăn như vậy đấy vì mẹ muốn thế! Mẹ bị tiểu đường, bố con thì mỡ máu cao. Bác sĩ dặn không được ăn dầu mỡ, thịt thà nhiều. Con Loan nó chỉ nấu đúng theo lời mẹ thôi. Con là con trai đẻ mà còn không hiểu bố mẹ bằng em dâu con đâu!". Lời nói của mẹ chồng như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt anh Hiếu. Anh ngẩn người ra, gương mặt từ đỏ bừng chuyển sang tái mét, rồi cúi gằm xuống. Anh thở dài thườn thượt, một tiếng thở dài nặng trĩu sự hối hận. Không nói một lời nào, anh lẳng lặng bỏ ra sân, lấy cớ đi xem đất. Dáng vẻ anh lúc đó đầy sự xấu hổ và bẽ bàng.
Tôi theo em dâu Loan vào bếp, lòng đầy áy náy. Nhìn những mảnh bát vỡ, những vệt canh còn vương trên nền nhà, tôi cảm thấy thương Loan vô cùng. Cô ấy không hề nói một lời trách móc, chỉ lặng lẽ dọn dẹp và chuẩn bị lại mâm cơm khác cho bố mẹ. Tôi khẽ chạm vào vai Loan, giọng nói đầy vẻ xin lỗi: "Loan ơi, chị xin lỗi thay anh Hiếu nhé. Anh ấy nóng tính nhưng thực ra anh ấy thương bố mẹ lắm. Em đừng giận anh ấy nhé." Loan chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt cô ấy thoáng buồn. Tôi biết, dù đã bảo em dâu thông cảm, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy tổn thương sâu sắc. Lời buộc tội vô căn cứ, cùng hành động hất đổ mâm cơm của anh Hiếu, đã để lại một vết sẹo trong lòng Loan.
Cả buổi chiều hôm đó, anh Hiếu tránh mặt em dâu. Anh ngồi ở sân, thỉnh thoảng lại nhìn về phía bếp, nhưng không dám bước vào. Bầu không khí trong nhà trở nên căng thẳng và ngột ngạt. Tôi nhận ra chồng mình tuy nóng tính và thương cha mẹ thật, nhưng cái kiểu thương đầy bốc đồng, áp đặt và thiếu sự tìm hiểu đó sẽ khiến những người xung quanh không thoải mái, thậm chí còn gây ra những tổn thương không đáng có. Tôi lo lắng rằng nếu anh Hiếu không nói lời xin lỗi hoặc không có hành động thể hiện sự biết lỗi, thì từ nay về sau, mỗi khi về quê, chúng tôi sẽ khó mà đối mặt được với Loan và Hưng. Tôi không biết phải khuyên chồng mình thế nào để giải quyết tình huống khó xử này, bởi lẽ, sĩ diện của anh Hiếu lớn hơn bất cứ điều gì.
Trên đường về thành phố, anh Hiếu im lặng suốt chặng đường. Anh lái xe mà không nói một lời nào, ánh mắt anh nhìn xa xăm, thỉnh thoảng lại thở dài. Tôi biết anh đang xấu hổ, đang hối hận, nhưng cái sĩ diện của một người đàn ông, của một người anh, không cho phép anh mở miệng xin lỗi. Lòng tôi trĩu nặng. Tôi biết, vết rạn nứt trong mối quan hệ anh em, chị dâu em dâu đã hình thành. Và nếu không có ai chủ động hàn gắn, vết rạn đó có thể sẽ lớn dần theo thời gian.
Về đến nhà, tôi cố gắng tìm cách nói chuyện với anh Hiếu. Tôi nhẹ nhàng gợi mở, phân tích cho anh hiểu rằng hành động của anh không chỉ làm tổn thương Loan mà còn khiến bố mẹ buồn lòng. "Anh à, em hiểu anh thương bố mẹ. Nhưng anh có nghĩ đến cảm xúc của Loan không? Em ấy đã cố gắng chăm sóc bố mẹ theo đúng lời dặn của bác sĩ, vậy mà lại bị anh hiểu lầm và làm tổn thương như vậy. Hơn nữa, anh làm thế cũng khiến bố mẹ buồn lòng, họ không muốn nhìn thấy anh em bất hòa đâu."
Anh Hiếu vẫn im lặng. Tôi tiếp tục: "Sĩ diện của anh lớn đến mấy, nhưng nó có lớn hơn tình cảm gia đình không? Anh có muốn từ nay về sau mỗi lần về quê lại phải tránh mặt em dâu không? Anh có muốn bố mẹ phải khó xử vì sự căng thẳng giữa các con không?". Những lời nói của tôi như những mũi kim châm vào lòng anh. Anh Hiếu khẽ thở dài, cuối cùng cũng chịu lên tiếng: "Anh biết lỗi rồi. Anh... anh xin lỗi Loan thật. Anh đã quá nóng vội, quá hồ đồ. Nhưng... anh không biết phải nói lời xin lỗi như thế nào." Giọng anh Hiếu nhỏ dần, đầy sự hối hận.
Tôi biết, đây là lúc anh Hiếu cần sự ủng hộ. "Không sao đâu anh. Có lẽ một lời xin lỗi chân thành là đủ rồi. Hoặc anh có thể làm một điều gì đó để bù đắp cho Loan. Loan là người tốt, em ấy sẽ hiểu thôi." Chúng tôi bàn bạc, và cuối cùng, anh Hiếu quyết định sẽ về quê một chuyến, chỉ riêng anh, để nói lời xin lỗi trực tiếp với Loan và bố mẹ.
Vài ngày sau, anh Hiếu một mình về quê. Tôi lo lắng không yên, nhưng tôi tin anh sẽ làm được. Khi anh trở về, gương mặt anh rạng rỡ hơn bao giờ hết. Anh kể rằng khi anh đến, Loan vẫn còn e dè. Anh đã quỳ xuống trước mặt bố mẹ, xin lỗi vì hành động bốc đồng của mình. Rồi anh quay sang Loan, cúi đầu nói lời xin lỗi một cách chân thành. Loan đã bật khóc, nhưng đó là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm và tha thứ. Cô ấy nói: "Anh đừng làm thế. Em hiểu mà. Em không trách anh đâu."
Anh Hiếu cũng đã mua tặng Loan một bộ quần áo mới, và hứa sẽ đưa cả gia đình đi du lịch một chuyến vào dịp cuối năm. Bố mẹ tôi cũng rất vui mừng khi thấy anh em đã làm lành. Họ nói rằng, không có gì quý giá bằng tình cảm gia đình. Cuộc hôn nhân của chúng tôi cũng vì thế mà trở nên bền chặt hơn. Anh Hiếu đã học được bài học quý giá về sự kiềm chế cảm xúc, về việc lắng nghe và thấu hiểu người khác. Anh không còn là người chồng gia trưởng, áp đặt như xưa nữa.
Từ sau sự việc đó, mỗi lần về quê, không khí trong nhà luôn tràn ngập tiếng cười. Anh Hiếu và Loan không chỉ là anh chồng, em dâu mà còn là những người bạn thân thiết. Họ thường xuyên trò chuyện, chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống. Hưng cũng rất vui khi thấy vợ và anh trai hòa thuận. Tôi biết, những hiểu lầm, những xung đột là điều khó tránh khỏi trong cuộc sống, đặc biệt là trong gia đình. Nhưng quan trọng là chúng ta biết cách đối mặt, biết cách xin lỗi và tha thứ.
Câu chuyện mâm cơm đạm bạc ngày hôm ấy đã trở thành một bài học đắt giá cho cả gia đình tôi. Nó nhắc nhở chúng tôi rằng, tình yêu thương không phải lúc nào cũng thể hiện bằng tiền bạc hay vật chất. Quan trọng hơn, đó là sự thấu hiểu, sự tôn trọng và lòng bao dung dành cho nhau. Mâm cơm ấy, dù chỉ là trứng luộc và rau muống, nhưng đã dạy cho chúng tôi một bài học sâu sắc về giá trị thực sự của tình thương gia đình, về sự lắng nghe và không bao giờ vội vàng phán xét người khác. Cuộc sống của gia đình tôi, giờ đây, không chỉ đủ đầy về vật chất, mà còn tràn ngập sự ấm áp, bình yên và hạnh phúc.