Min menu

Pages

Giúp cô gái bị t/ai n/ạn trước cổng trường, cậu bé không ngờ bức ảnh trong ba lô cô lại mở ra b/í mậ/t khiến ai cũng ch/ết lặ/ng...

 Trời chiều âm u, những đám mây xám xịt như đè nặng cả bầu không khí. Cổng trường cấp ba đông đúc với học sinh túa ra sau tiếng trống tan học. Minh đứng nép bên cột điện, tay cầm chiếc cặp cũ kỹ, mắt nhìn xa xăm như đang đợi ai đó. Cậu không ngờ rằng, chỉ vài phút sau, cuộc đời cậu sẽ rẽ theo một hướng khác.

Một tiếng động mạnh vang lên, khiến đám đông giật mình. Một chiếc xe máy lướt qua, bỏ lại sau lưng một cô gái nằm sõng soài trên vỉa hè. Minh lao tới theo phản xạ, quỳ xuống bên cô gái. Máu từ trán cô thấm đỏ vạt áo đồng phục, đôi mắt lờ đờ cố mở. "Cậu... giúp tôi..." – giọng nói yếu ớt khiến Minh thấy tim mình thắt lại.


Cậu lập tức gọi cấp cứu, rồi cởi áo khoác của mình để lót dưới đầu cô. Trong lúc luống cuống tìm giấy tờ để liên lạc với người thân, cậu thấy chiếc ba lô rơi cạnh đó, miệng mở hé. Một bức ảnh lòi ra ngoài – một gia đình ba người: cha, mẹ và hai đứa trẻ. Minh cứng đờ. Cậu đã từng thấy bức ảnh này. Rất rõ ràng. Trong album cũ mà mẹ cậu giữ kỹ.

Tay cậu run lên khi lôi tấm ảnh ra. Không thể nhầm được. Đứa bé gái trong ảnh – ánh mắt, nụ cười ấy – là người đang nằm bất tỉnh trước mặt cậu. Hàng loạt ký ức ùa về như dòng thác. Một lần nọ, Minh hỏi mẹ về cô bé trong ảnh, nhưng bà chỉ im lặng, đôi mắt đượm buồn rồi lảng tránh sang chuyện khác.

Bệnh viện chật chội, mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Minh ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, mắt không rời cánh cửa khép kín. Trong đầu cậu xoay vòng câu hỏi: cô gái ấy là ai? Tại sao ảnh của cô lại có trong album gia đình cậu? Và nếu đúng như linh cảm mách bảo – cô là chị gái cậu, thì vì sao họ chưa từng biết nhau?

Cô gái tỉnh lại sau vài tiếng. Bác sĩ nói không có chấn thương nặng, chỉ là mất máu và va đập nhẹ. Minh bước vào phòng, lòng rối như tơ. Cô nhìn cậu lạ lẫm, ánh mắt dò xét. Cậu cầm tấm ảnh lên, hỏi nhẹ nhàng: "Tấm này... là của cậu à?"

Cô giật mình, ánh mắt biến đổi. "Sao cậu có nó?" – giọng cô đầy căng thẳng. Minh không trả lời ngay. Cậu ngồi xuống ghế, kể lại câu chuyện: album cũ trong tủ của mẹ, bức ảnh giống hệt, và sự im lặng kỳ lạ của mẹ mỗi lần cậu hỏi. Cô gái – tên là Linh – lặng người đi.

Linh kể, cô sống với bà ngoại từ năm sáu tuổi. Ký ức về gia đình rất mờ nhạt, chỉ nhớ loáng thoáng công viên, một buổi chiều đông, bàn tay buông rời giữa biển người đông đúc, rồi tiếng khóc, tiếng gọi trong vô vọng. Bà ngoại nói bố mẹ cô mất trong tai nạn. Linh luôn tin điều đó… cho đến khi tấm ảnh này xuất hiện.

Cả hai lặng đi rất lâu. Một phần sự thật đã hé lộ, nhưng lại gợi thêm nhiều khoảng tối mịt mùng. Minh quyết định nói chuyện với mẹ. Đêm đó, cậu mang tấm ảnh về. Mẹ cậu, sau một hồi chết lặng, gục xuống khóc nức nở. Bà thú nhận: Linh là chị gái ruột của Minh. Ngày ấy, gia đình họ đi chơi công viên, chỉ một phút sơ sẩy, Linh lạc mất. Tìm kiếm mãi không ra, bố mẹ Minh suy sụp. Một năm sau, bố qua đời vì bệnh tim.

Mẹ Minh tưởng Linh đã chết hoặc bị bắt cóc, nên giấu đi quá khứ, không muốn khơi lại nỗi đau. Bức ảnh đó là kỷ vật cuối cùng bà còn giữ được. Khi nghe Minh kể Linh vẫn sống, bà gần như không tin vào tai mình.

Những ngày sau đó, Minh và mẹ cùng đến bệnh viện. Linh nhìn thấy mẹ thì bàng hoàng, nước mắt trào ra như vỡ bờ. Họ ôm nhau khóc suốt một tiếng đồng hồ. Cảm giác xa lạ xen lẫn thân thuộc khiến ai cũng bối rối, nhưng hơn tất cả là một nỗi nhẹ nhõm kỳ lạ – như thể sau bao năm lưu lạc, cuối cùng trái tim cũng tìm được chốn về.

Nhưng không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận quá khứ. Linh mất một thời gian dài để hòa nhập với gia đình mới – mà đúng ra là cũ. Những khoảng trống ký ức không dễ lấp đầy, và cảm giác bị bỏ rơi vẫn khiến cô giật mình giữa đêm. Minh trở thành cầu nối, thường xuyên trò chuyện, kể cho chị nghe những mảnh vụn của tuổi thơ mà cô bỏ lỡ. Có khi chỉ là chuyện chiếc xe đạp cũ, hay lần bị điểm kém, nhưng ánh mắt Linh lúc ấy luôn long lanh như muốn giữ từng câu chữ.

Một ngày nọ, bà ngoại Linh – người đã nuôi cô suốt hơn mười năm – gọi điện. Bà đã biết chuyện và lặng lẽ đồng ý để Linh lựa chọn. Cuộc chia tay diễn ra trong nước mắt, nhưng không bi lụy. Bà nói: "Bà đã giữ con giùm mẹ con suốt chừng ấy năm, giờ con được trở về, bà mừng lắm. Nhưng đừng quên, dù đi đâu, bà vẫn luôn là nhà."

Câu nói đó khiến Minh xúc động suốt mấy ngày. Cậu thấy biết ơn cuộc đời vì đã cho mình cơ hội gặp lại chị. Họ dọn về sống cùng nhau trong căn nhà nhỏ, nơi bức ảnh cũ giờ được lồng khung treo trang trọng giữa phòng khách. Mỗi lần nhìn vào đó, cả gia đình đều lặng đi – không phải vì nỗi buồn, mà vì sự đoàn tụ kỳ diệu mà họ từng không dám mơ tới.

Thời gian trôi, những vết thương cũng dần lành. Linh đỗ vào đại học, Minh chuẩn bị thi cuối cấp. Mỗi sáng, hai chị em đèo nhau đến trường, vừa đi vừa cãi nhau những chuyện vặt vãnh, như bao anh chị em khác. Nhưng mỗi cái cười, mỗi ánh nhìn đều chứa đầy sự trân quý – như thể họ sợ rằng, nếu không giữ thật chặt, cuộc đời lại một lần nữa cuốn họ đi lạc.

Và lần này, họ sẽ không để điều đó xảy ra nữa.