Trời vừa dứt mưa, những vũng nước còn đọng lại loang loáng phản chiếu ánh đèn đường yếu ớt. Minh bước ra từ lớp học thêm, chân bước chậm rãi qua cổng trường, đầu óc vẫn còn luẩn quẩn với bài toán chưa giải xong. Cậu không ngờ rằng, chỉ vài giây sau, số phận sẽ đặt vào tay mình một mảnh ký ức đã lạc mất nhiều năm.
Tiếng thắng xe rít lên, một cú va mạnh vang dội khiến đám học sinh gần đó hét lên hoảng hốt. Một cô gái ngã nhào xuống lề đường, máu loang đỏ bên thái dương, mắt cô chớp chớp rồi dần khép lại. Không chần chừ, Minh lao tới, quỳ xuống kiểm tra hơi thở và gọi ngay cấp cứu, tay cậu run run khi đặt chiếc áo khoác lót dưới đầu cô gái.
Khi nhân viên y tế đến, Minh cùng họ đưa cô vào bệnh viện gần đó. Trong lúc chờ làm thủ tục, cậu cúi xuống nhặt ba lô của cô gái thì thấy một vật lạ thò ra từ ngăn phụ - một bức ảnh cũ kỹ. Tấm ảnh quen thuộc đến lạnh gáy: một gia đình gồm bố, mẹ và hai đứa trẻ. Minh gần như không thể tin vào mắt mình. Đó chính là bức ảnh từng xuất hiện trong album cũ của mẹ.
Tay cậu run bần bật khi rút ảnh ra đối chiếu. Đứa bé gái trong ảnh – đôi mắt tròn, mái tóc ngang vai và chiếc kẹp hình con thỏ – giống hệt cô gái đang nằm cấp cứu. Cảm giác hỗn độn trào lên như sóng: sững sờ, nghi ngờ, và một tia linh cảm mơ hồ. Minh không biết vì sao, nhưng cậu chắc chắn rằng giữa họ có một mối liên hệ không thể ngẫu nhiên.
Bệnh viện yên tĩnh đến lạ thường. Minh ngồi ở hàng ghế chờ, mắt không rời cánh cửa phòng cấp cứu. Những ký ức rời rạc ùa về – lần cậu hỏi mẹ về đứa bé trong ảnh, ánh mắt bà thoáng hoảng hốt rồi vội lảng sang chuyện khác. Có thứ gì đó rất quan trọng đã bị chôn giấu, và Minh quyết tâm phải làm rõ.
Khi cô gái tỉnh lại, đôi mắt hoang mang quét khắp phòng. Minh nhẹ nhàng bước tới, tay cầm tấm ảnh. "Xin lỗi, đây có phải ảnh của cậu không?" Cô giật mình, toan ngồi dậy nhưng lại nhăn mặt vì đau. Nhìn kỹ tấm ảnh, ánh mắt cô dần chuyển từ ngạc nhiên sang xúc động. "Sao... sao cậu có nó?"
Minh kể lại chuyện album ảnh, sự giống nhau kỳ lạ, và cả trực giác khó giải thích. Cô gái – tên là Hân – sững người. Rồi giọng cô nghẹn lại khi kể về quá khứ. Rằng từ nhỏ cô đã sống cùng một người phụ nữ nhận là bà, nhưng không hề có ký ức rõ ràng về cha mẹ ruột. Chỉ nhớ duy nhất một buổi chiều ở công viên, một bàn tay bị kéo khỏi tay cô giữa dòng người.
Minh thấy sống lưng mình lạnh toát. Chi tiết ấy trùng khớp một cách kỳ lạ với câu chuyện mẹ cậu từng kể - rằng Minh từng có một người chị, bị lạc ở công viên lúc cả nhà đi chơi. Sau biến cố đó, bố Minh suy sụp, rồi mất vì đột quỵ. Mẹ cậu từ đó khóa lòng, giấu luôn sự tồn tại của cô chị ấy.
Nhưng còn Hân, cô lớn lên với một ký ức khác. Người phụ nữ nuôi cô chưa bao giờ kể rõ chuyện cũ, chỉ nói nhặt được cô gần một đài phun nước và không thể tìm lại cha mẹ. Hân từng đi tìm, từng thử tra cứu hồ sơ trẻ lạc, nhưng không một thông tin nào trùng khớp. Cho đến bức ảnh hôm nay.
Minh trở về nhà, lòng nặng trĩu. Mẹ đang nấu ăn trong bếp. Khi cậu đưa tấm ảnh và kể mọi chuyện, bà chết lặng. Một lúc sau, bà ngồi xuống ghế, run rẩy mở ngăn kéo, lôi ra một quyển album phủ bụi. Bức ảnh bên trong giống hệt – chỉ khác là không bị nhòe như tấm của Hân. "Con bé là Hân, là chị của con..."
Giọng bà đứt quãng. Bà kể lại tất cả: buổi chiều định mệnh ở công viên, dòng người chen chúc, tiếng gọi thất thanh và bóng dáng đứa con gái nhỏ biến mất mãi mãi. Họ tìm kiếm suốt nhiều tháng trời, báo cảnh sát, phát tờ rơi, thậm chí lên truyền hình. Nhưng chẳng có tin tức gì. Cuối cùng, gia đình đổ vỡ.
Minh không kìm được nước mắt. Cậu gọi cho Hân ngay đêm đó. Cô im lặng rất lâu qua điện thoại. Rồi nghẹn ngào: "Tớ không biết nên vui hay nên khóc nữa." Hai người hẹn gặp lại sáng hôm sau, dưới mái hiên bệnh viện. Hân mang theo một sợi dây chuyền cũ – kỷ vật duy nhất từ thời thơ ấu. Minh nhận ra: đó là món quà mà mẹ từng nói đã mua tặng con gái đầu lòng.
Cuộc hội ngộ giữa mẹ và Hân diễn ra trong sự bối rối xen lẫn nước mắt. Mẹ ôm cô thật chặt, miệng chỉ thốt lên: "Con còn sống... con thật sự còn sống..." Hân không biết nên gọi bà là mẹ hay cô. Cảm xúc lẫn lộn – vừa thân thuộc, vừa xa lạ. Nhưng ánh mắt bà khiến Hân thấy bình yên.
Những tuần sau đó là chuỗi ngày Hân vừa hồi phục chấn thương, vừa dần dần tiếp nhận mối quan hệ mới. Mẹ Minh đưa cô về sống cùng. Căn phòng trống ngày xưa – nơi bà vẫn để nguyên đồ chơi của Hân như một cách lưu giữ ký ức – giờ trở thành nơi ở mới của cô. Mỗi góc nhỏ đều như thì thầm quá khứ.
Hân nhiều đêm vẫn khóc. Không phải vì đau, mà vì cô cảm thấy tội lỗi. Tội vì đã sống mà không biết mình thuộc về đâu. Tội vì đã có lúc trách móc người phụ nữ nuôi mình – dù bà đã yêu thương cô như máu mủ. Minh luôn ở đó, là người kể cho Hân nghe về tuổi thơ của cậu, về bố – người đàn ông mà Hân chưa từng nhớ nổi mặt – và cả về mẹ.
Một ngày nọ, Hân nhận được cuộc gọi từ bà – người đã nuôi cô suốt mười mấy năm. Bà nói rằng mình bị bệnh nặng, và xin được gặp cô lần cuối. Hân quay lại ngôi nhà cũ, mang theo Minh. Cuộc gặp đầy nước mắt và ân hận. Bà thú nhận: "Bà không phải là bà con ruột của con. Ngày đó bà thấy con bị bỏ lại, không ai nhận. Bà sợ con bị đưa vào trại trẻ nên đã giữ lại. Bà sai, nhưng bà chưa từng không yêu con."
Hân nắm lấy tay bà, không trách móc, chỉ lặng lẽ cảm ơn. Minh nhìn cảnh ấy, cảm thấy trái tim mình như được chữa lành. Những mảnh vỡ tưởng như không thể ráp lại đang dần tìm về đúng vị trí.
Hân quyết định ở lại với mẹ ruột, nhưng vẫn thường xuyên về thăm bà. Tình cảm giữa họ không đứt đoạn, mà chuyển thành một điều gì đó dịu dàng hơn. Cô thi đại học lại, đỗ vào ngành tâm lý học, nói rằng muốn giúp những đứa trẻ bị bỏ rơi tìm lại gia đình.
Minh thì chuẩn bị thi tốt nghiệp, nhưng cậu khác trước – sâu sắc hơn, trầm lặng hơn. Mỗi sáng, cậu và Hân cùng nhau dắt xe ra khỏi cổng, hai chị em ríu rít như chưa từng xa cách. Dù không có những ký ức tuổi thơ chung, nhưng họ đang tạo ra những hồi ức mới – thật đẹp, thật ấm lòng.
Trên bàn thờ trong nhà, mẹ đặt một khung ảnh mới. Bức ảnh cả ba người chụp cùng nhau trong công viên gần đây – nơi ngày xưa từng cướp đi Hân, nay trở thành nơi bắt đầu lại. Mỗi lần nhìn bức ảnh ấy, họ không chỉ thấy một gia đình, mà thấy cả sức mạnh của định mệnh – và tình yêu chưa từng mất đi.