Tôi đứng trước cổng bệnh viện, tay run nhẹ khi nắm chặt quai túi vải đã bạc màu. Gió đầu hè thổi nhè nhẹ, không đủ làm dịu cái nóng hầm hập trong lòng. Gần ba năm rồi tôi chưa từng bước chân đến nơi nào có liên quan đến anh. Ba năm là khoảng thời gian đủ dài để một người học cách quên, nhưng cũng đủ để mỗi nỗi đau cũ chỉ cần một mồi lửa là âm ỉ cháy trở lại. Tôi không rõ mình đang mong đợi điều gì từ cuộc gặp này. Một lời xin lỗi? Một cái nhìn lạ lẫm? Hay chỉ là để lấp đầy khoảng trống trong lòng – khoảng trống chưa từng được gọi tên.
Hành lang bệnh viện chiều muộn vắng đến lạ. Tôi bước chậm rãi, từng bước chân vang lên như vọng về từ một thời xa xưa. Căn phòng của anh nằm cuối dãy, cửa khép hờ, ánh đèn vàng nhòe nhạt rọi ra khe cửa. Tôi đứng một lúc lâu trước khi đưa tay gõ nhẹ. Không ai trả lời. Tôi đẩy cửa bước vào, tim đập nhanh đến nghẹn thở.
Anh đang tựa đầu vào gối, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt hốc hác nhưng ánh mắt vẫn giữ chút gì kiên cường. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi chờ đợi một phản ứng – ngạc nhiên, khó chịu, hoặc lạnh lùng. Nhưng không. Anh chỉ gật đầu, rất nhẹ, như thể đã đoán trước được sự có mặt của tôi.
Tôi ngồi xuống ghế cạnh giường, tay đặt lên đùi cố giữ bình tĩnh. Không biết phải bắt đầu từ đâu. Khoảng cách giữa hai người từng đầu ấp tay gối giờ đây trở nên xa lạ như thể chưa từng quen nhau. Chúng tôi nói những câu khách sáo – thời tiết, vết thương, công việc. Tôi lắng nghe anh kể chuyện tay gãy do tai nạn lao động, gật đầu như thể nghe chuyện của một người quen cũ, không hơn không kém.
Không ai nhắc đến quá khứ. Những ký ức từng đau như rạch vào da thịt giờ được gói lại cẩn thận, đặt trong góc tối của tâm hồn. Nhưng chính sự im lặng ấy khiến không khí càng trở nên nặng nề. Tôi cảm thấy mình như đang ngồi trong một căn phòng chứa đầy kỷ niệm chưa kịp phân loại.
Anh lặng lẽ mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một tập hồ sơ bìa nâu không nhãn mác, đặt vào tay tôi. Giọng anh trầm và chắc: "Anh định đợi em đến lấy. May mà em đến." Tôi nhìn anh, mắt dò hỏi. Anh không nói thêm gì, chỉ gật đầu nhẹ. Tò mò lẫn bất an, tôi mở tập hồ sơ.
Mỗi trang giấy lật ra khiến lòng tôi thêm nặng. Bảo hiểm nhân thọ, tài khoản ngân hàng, di chúc, và cuối cùng – hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu căn hộ từng là tổ ấm của chúng tôi. Căn hộ ấy mang tên tôi. Tôi không hiểu. Tôi run tay. Mắt tôi nhòa đi, không còn đọc rõ từng dòng chữ.
"Anh làm chuyện này từ bao giờ?" – Tôi nghẹn ngào hỏi.
"Khoảng một năm sau khi mình ly hôn." – Anh trả lời như thể đang kể về người khác. "Khi anh nhận ra… tất cả những điều em rời đi… đều vì anh không đủ tử tế."
Câu nói ấy như nhát dao xoáy vào lòng. Không ồn ào. Không dữ dội. Nhưng đủ để làm tôi choáng váng. Tôi từng giận anh vì vô tâm, vì những buổi tối một mình lặng lẽ ăn cơm nguội, vì bao lần anh trở về với mùi rượu nồng nặc. Nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ anh lại tự trách mình, và âm thầm sửa sai như thế này.
"Anh vẫn giữ căn nhà ấy?" – Tôi khẽ hỏi, lòng đầy ngờ vực.
"Ừ. Anh không dọn đi. Cũng không bán. Vẫn lau dọn mỗi tháng. Chỉ là... đợi em quay lại, dù chỉ một lần."
Tôi quay mặt đi, cố không để anh thấy mắt mình đỏ hoe. Tôi từng nghĩ tình yêu một khi đã chết thì chẳng còn ý nghĩa. Nhưng hóa ra, có những thứ không cần danh phận, vẫn tồn tại như một sợi dây âm thầm nối giữa hai người. Một sự hiện diện lặng lẽ, không đòi hỏi hồi đáp.
"Anh không hận em sao?" – Tôi hỏi, giọng khàn đặc.
"Có. Lúc đầu anh giận lắm. Nhưng sau đó… anh hiểu. Em cần nhiều hơn những gì anh từng cho. Và anh... không đủ trưởng thành để giữ em lại."
Chúng tôi không nói gì thêm. Chỉ lặng lẽ nhìn nhau, giữa căn phòng bệnh viện trắng toát và tiếng máy điều hòa rì rì. Bên ngoài, nắng tắt dần. Một chiều hoàng hôn khác, nhưng lần này, không có chia tay. Chỉ có những điều chưa nói được buông xuống như sương mù lặng lẽ.
Tối hôm đó, tôi mang tập hồ sơ về nhà. Đặt nó lên bàn, tôi nhìn chằm chằm vào tờ di chúc có nét chữ quen thuộc. Dòng cuối cùng khiến tôi bật khóc:
"Nếu một ngày em đọc được những giấy tờ này, hãy biết rằng anh chưa từng ghét em. Chỉ là… có những thứ, khi đánh mất rồi, mới hiểu không thể tìm lại. Nhưng anh hy vọng, dù không còn nhau, em vẫn bình an. Căn nhà ấy – coi như một lời xin lỗi muộn."
Nước mắt tôi rơi không ngừng. Tôi khóc vì mình đã quá lạnh lùng, vì đã từng nghĩ anh không quan tâm, vì đã không nhìn thấy nỗi cô đơn trong ánh mắt anh suốt những ngày cuối cùng bên nhau. Tôi từng tưởng mình mạnh mẽ, nhưng hóa ra là kẻ bỏ chạy.
Những tuần sau đó, tôi thỉnh thoảng quay lại căn hộ cũ. Chìa khóa vẫn nằm trong ngăn kéo cũ kỹ tôi từng định vứt đi. Căn phòng sạch sẽ như mới, mùi tinh dầu dịu nhẹ, rèm cửa được giặt thơm tho. Trên bàn ăn là một tấm thiệp sinh nhật cũ, viết năm ngoái. Không tên người nhận, nhưng nét chữ đó tôi thuộc nằm lòng.
Tôi không quay lại với anh. Anh cũng không đề nghị. Chúng tôi giữ một khoảng cách vừa đủ để không làm nhau tổn thương thêm lần nữa. Nhưng có một thứ đã thay đổi – đó là sự bao dung.
Chúng tôi đôi khi nhắn tin, hỏi han vài điều nhỏ nhặt. Tôi kể về công việc, anh kể về vết thương đang hồi phục. Không còn trách móc. Không còn hối tiếc. Chỉ là hai con người từng yêu nhau, giờ chấp nhận đi bên đời nhau theo một cách khác – lặng lẽ mà đầy trìu mến.
Tôi học cách tha thứ, không phải cho anh, mà là cho chính mình. Tha thứ vì đã từng quá cứng rắn, vì đã không đủ kiên nhẫn để cùng anh vượt qua. Và anh, bằng cách nào đó, cũng đang tự chữa lành chính mình – qua từng lần lau dọn căn nhà không có người ở, qua từng trang giấy anh viết bằng tất cả những dằn vặt và yêu thương muộn màng.
Cuộc sống tiếp tục. Nhưng tôi không còn thấy trống rỗng như trước. Vì tôi biết, đâu đó trên đời, vẫn có một người âm thầm giữ cho tôi một ngọn đèn sáng – dẫu không còn gọi là chồng, vẫn là người từng yêu tôi bằng tất cả sự chân thành.
Và đôi khi, trong những đêm mưa dài, tôi mỉm cười khi nhớ đến anh – người đàn ông không hoàn hảo, nhưng đã học cách yêu đúng cách sau tất cả những sai lầm. Đó là một tình yêu không cần nắm tay, không cần danh phận, nhưng đủ để sưởi ấm lòng nhau bằng sự tử tế cuối cùng còn lại.
Một ngày nào đó, có thể tôi sẽ gõ cửa căn hộ ấy, lần nữa. Không để bắt đầu lại. Chỉ là… để cảm ơn. Vì anh đã giữ một nơi để tôi biết mình luôn có thể quay về, dù muộn, dù chẳng nói ra bằng lời.