Min menu

Pages

Cô giáo kh/ông ch/ồng nhận n/uôi hai bé trai s/ong si/nh bị bỏ rơi, một tay nuôi dạy thành người suốt hơn 20 năm — nhưng đến ngày nhìn thấy chúng th/ành đ/ạt, cô lại g/ục ng/ã trước sự thật đ/au l/òng…

 Cơn mưa tháng Bảy xối xả đổ xuống mái hiên ngôi trường làng khi cô giáo An nhìn thấy chiếc giỏ mây lặng lẽ đặt trước cổng. Trong đó, hai bé trai đỏ hỏn, quấn tã rách nát, khóc ngằn ngặt giữa cơn giông. Một mảnh giấy nhàu nát được nhét kèm theo: "Tôi không thể nuôi chúng. Ai tốt bụng, xin hãy cho chúng một cơ hội sống."

Cô An đứng chết lặng. Bàn tay run rẩy chạm vào làn da lạnh ngắt của hai đứa bé. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim vốn cô độc suốt bao năm của cô như bị bóp nghẹt. Cô không chồng, không con, sống lặng lẽ giữa lũ học trò nghèo, nhưng chưa từng nghĩ sẽ làm mẹ. Thế mà giây phút đó, một điều gì đó trong cô đã trỗi dậy. Một khát khao, một trách nhiệm, hoặc đơn giản là... một tình thương thuần khiết.

You may also like


Cô đưa hai đứa bé về nhà. Hàng xóm dị nghị, cha mẹ học sinh xì xào, nhưng cô mặc kệ. Cô đặt tên chúng là Nam và Bắc – hai hướng ngược nhau, như ngụ ý rằng đời người không nhất thiết phải đi một con đường. Những đêm đầu tiên, tiếng khóc của chúng át cả tiếng mưa, át cả cô đơn đã thành thói quen trong căn nhà nhỏ của cô. Cô thức trắng hàng trăm đêm, học cách pha sữa, thay tã, dỗ dành – những điều mà sách giáo khoa không dạy.

Năm tháng trôi, Nam và Bắc lớn lên, mỗi đứa một cá tính. Nam hiền lành, sâu sắc, đôi mắt luôn ướt như có một nỗi buồn bẩm sinh. Bắc thì ngược lại – bướng bỉnh, sôi nổi, đầy tham vọng và không ít lần làm cô rơi nước mắt vì những trận cãi vã. Nhưng cô An chưa từng trách. Mỗi khi thấy chúng khỏe mạnh, đến trường với chiếc cặp cô vá lại từ áo cũ, tim cô lại ấm lên.

Bữa cơm nhà cô chưa bao giờ đầy đủ, nhưng luôn có tiếng cười. Cô không dạy chúng bằng roi vọt, mà bằng ánh mắt kiên nhẫn và những cái ôm siết chặt. Có lần Bắc trộm tiền đi chơi game, cô không đánh mà chỉ khóc. Cái nhìn thất vọng của cô khiến Bắc ân hận hơn cả nghìn lời răn dạy. Từ đó, cậu bé thay đổi.

Tuổi thơ trôi qua trong kham khổ. Cô nhận thêm việc dạy kèm buổi tối, tằn tiện từng đồng để cho hai đứa được học cao. Những mùa đông cắt da, cô đắp thêm chăn cho con và co ro chịu lạnh. Mỗi kỳ họp phụ huynh, cô luôn là người duy nhất đại diện cho hai học sinh, lặng lẽ ngồi cuối lớp, gương mặt ánh lên niềm tự hào.

Khi Nam và Bắc đậu đại học, cô An đã khóc cả đêm. Không phải vì vui mà vì lo – lo không đủ tiền đóng học phí, lo con lên thành phố không ai chăm. Nhưng hai đứa cười: “Mẹ yên tâm, con sẽ đi làm thêm. Chúng con hứa sẽ không để mẹ khổ nữa.” Lần đầu tiên, chúng gọi cô là mẹ.

Thời gian sau đó là chuỗi ngày đợi tin. Cô An không dùng điện thoại thông minh, nên mỗi lần nghe tiếng chuông điện thoại bàn vang lên là tim cô thắt lại – mong tin con. Chúng ít gọi, ít về, bận rộn và cuốn theo guồng quay thành thị. Nhưng cô hiểu, và tự an ủi: “Chúng nó lớn rồi, có cuộc sống riêng. Mình không nên níu kéo.”

Năm năm sau, Bắc tốt nghiệp thạc sĩ, vào làm cho một tập đoàn tài chính lớn. Nam trở thành giảng viên đại học, nghiên cứu sinh ngành xã hội học. Báo đài địa phương ca ngợi hai anh em, nhắc đến “cô giáo già nuôi con nuôi thành tài”. Cô An được mời lên sân khấu nhận hoa, nhưng khi ánh đèn rọi xuống, cô chỉ mỉm cười, lặng lẽ quay đi. Không phải vì cô không hạnh phúc – mà vì cô thấy mình nhỏ bé trước thế giới hào nhoáng của các con.

Một ngày đầu đông, cô nhận được cuộc gọi từ người bạn cũ – một bác sĩ bệnh viện tỉnh. “An, cậu cần lên gấp. Có chuyện về đứa con trai tên Nguyễn Bắc...” Tim cô đập mạnh. Trên chuyến xe đò cũ kỹ, cô cầu nguyện liên tục. Nhưng khi đến nơi, người bác sĩ lặng lẽ đưa cô một tờ giấy – kết quả xét nghiệm ADN.

Cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy. Những con số lạnh lẽo, những thuật ngữ y học rối rắm, nhưng không cần ai giải thích. Cô hiểu. Bắc... không phải là anh em sinh đôi với Nam. Và đau đớn hơn, Bắc là con ruột của một người phụ nữ từng là đồng nghiệp cũ của cô – người từng mang thai ngoài ý muốn và âm thầm để lại con trước cổng trường.

Cô thấy trời đất quay cuồng. Mọi ký ức ùa về – ánh mắt lảng tránh của người phụ nữ đó khi nhìn cô ôm đứa bé, những lần Bắc hỏi cô về “cha mẹ ruột” rồi lại thôi, những khoảng cách vô hình giữa cô và đứa con mà cô nghĩ là của mình. Cô không dám tin, không muốn tin. Nhưng sự thật như lưỡi dao đâm vào lòng.

Bắc biết từ lâu. Cậu đã tìm ra sự thật khi vào đại học, nhưng giấu nhẹm. Không phải vì thương cô – mà vì xấu hổ. Bắc cảm thấy mình bị lừa dối, cảm thấy bị giam cầm trong thân phận của một đứa trẻ mồ côi. Cậu cố gắng, thành đạt, vươn lên không phải để trả ơn – mà để thoát khỏi gốc gác mà cậu không thừa nhận.

Một lần, khi cô gọi Bắc về quê ăn Tết, cậu nhắn tin: “Con bận họp. Mẹ đừng gọi nữa.” Cô ngồi trước mâm cơm nguội, nhìn vào cái ghế trống, bàn tay nắm chặt mà không khóc. Cô đã dạy cả đời người ta cách sống tử tế, mà cuối cùng, lại không giữ được trái tim của chính con mình.

Nam vẫn ở bên cô. Cậu biết sự thật, và càng thương cô hơn. Nhưng cô đã thay đổi. Mỗi lần nhìn Nam, cô thấy cả một quãng đời mình – tất cả yêu thương, tất cả hy sinh. Nhưng cũng chính điều đó khiến cô đau – vì cô đã yêu quá nhiều, dồn hết vào những đứa trẻ không hứa hẹn gì với mình.

Tuổi già đến nhanh như chiếc lá rơi không báo trước. Cô bắt đầu lẫn. Nhiều đêm, cô gọi Nam là Bắc, nước mắt chảy dài. Có lúc tỉnh táo, cô ngồi trước gương, nhìn những nếp nhăn chằng chịt như vết thương của năm tháng. Cô tự hỏi: “Mình sống vì điều gì? Có đáng không?”

Bắc chưa bao giờ quay lại. Ngày cô nhập viện vì đột quỵ, Nam gọi cho anh – một cuộc gọi nhỡ. Bắc không bắt máy. Lúc cô qua đời, tang lễ chỉ có Nam và vài người học trò cũ. Không có hoa sang trọng, không có những bài diễn văn dài dòng. Chỉ có mấy nén nhang cháy vội và một dòng chữ đơn giản trên bia mộ: “Cô giáo An – người đã yêu mà không cần hồi đáp.”

Nhiều năm sau, khi Nam đã có gia đình, con cái, anh đưa con về thăm mộ mẹ. Đứa bé gái hỏi: “Bà là mẹ ruột của ba hả?” Nam mỉm cười, ánh mắt đượm buồn: “Không, nhưng bà là người yêu ba nhất trên đời này.”

Ở một góc khác của thành phố, Bắc ngồi trong văn phòng cao tầng, nhìn qua lớp kính. Ngoài trời đang mưa. Anh bỗng dưng thấy tim nhói lên, nhưng rồi lại gạt đi, như gạt đi một ký ức cũ kỹ đã từng làm anh xấu hổ. Anh không bao giờ biết rằng, ngày cô mất, trong túi áo vẫn còn giữ mảnh giấy ghi câu nói của anh: “Mẹ yên tâm, con sẽ không để mẹ khổ nữa.”