Min menu

Pages

Vợ k/iên qu/yết không b/án nhà cứu cha chồng đang n/guy k/ịch, người chồng l/ặng l/ẽ làm điều khiến cả xóm ngh/ẹn n/gào — cho đến khi người vợ b/ật kh/óc và thay đổi quyết định vào kh/oảnh khắ/c không ai ngờ đến…

 Anh Minh ngồi lặng lẽ bên bàn ăn tối, nhìn vợ – chị Hoa – gạt gạt chiếc đũa trong chén, ánh đèn vàng lay động trên khuôn mặt ngăm đen vì mệt mỏi và u uất. Không khí giữa hai người như một khoảng trống vô hình, nặng nề hơn bất cứ sự im lặng nào. Chị Hoa nhìn chồng bằng ánh mắt thách thức, như thể đang giữ trong lòng câu trả lời “không” trước mọi đề nghị. Anh Minh hít một hơi dài, cố gắng giữ bình tĩnh để không bộc lộ sự tuyệt vọng đang dâng trào.

“Em đã nói rồi, nhà là của chúng ta, không bán để cứu ai hết,” chị Hoa lại nhắc đi nhắc lại, giọng lạnh như thể những lời cô nói đã đánh dấu vĩnh viễn. Em không cần anh viện lý do; anh đã hiểu rõ điều đó. Anh Minh nhìn sâu vào đôi mắt vợ, tưởng chừng giữa hai người còn sót lại một chút ấm áp tình thân, nhưng chỉ thấy một bức tường vô hình chắn ngang. Trái tim anh như vỡ vụn khi nhận ra không chỉ là tài sản, mà là quyết định của cả tương lai gia đình đang bị đe dọa.



Chiếc điện thoại chợt reo lên, làm đôi tay anh Minh khựng lại. Cuộc gọi từ bệnh viện báo: “Cha anh nguy kịch rồi, cơn xuất huyết não tái phát…”. Dòng chữ này như một quả bom ném thẳng vào trái tim anh, đánh tan mọi lý trí. Mồ hôi lạnh tuôn ra, anh cảm thấy chân tay run rẩy. Nhưng khi nhìn qua khung cửa sổ, anh thấy vợ chưa một lần ngoảnh lại, vẫn đang say mê với điện thoại – như thể cha anh vốn chẳng hề tồn tại.

Anh Minh lau khô đôi mắt, gạt phăng nước mắt trào ra và đứng phắt dậy. Không chờ được thêm giây phút nào nữa, anh nắm chặt chiếc túi nhỏ, bỏ vào vài bộ quần áo, ví tiền và hộ chiếu – một mình lên xe, lao về phía bệnh viện. Trái tim anh đập như muốn nhảy ra ngoài ngực khi chứng kiến cảnh cha nằm bất động trên giường bệnh, giương đôi mắt mờ ảo nhìn con về. Anh cúi xuống, nắm tay cha đầy thổn thức: “Con đây rồi, cha đừng sợ…”

Phía bên ngoài phòng bệnh, bác sĩ báo tin: “Chúng tôi sẽ cố gắng cứu ông cụ. Nhưng nếu gia đình không có tài chính tạm ứng 200 triệu ngay trong hôm nay, khả năng cấp cứu giảm đáng kể.” Anh Minh tạm ngừng thở. Số tiền đó quá lớn với hai vợ chồng, nhưng còn gì quan trọng hơn sự sống của cha? Anh chờ đợi, hy vọng vợ sẽ đến. Nhưng qua cửa kính, anh thấy bóng dáng mờ nhạt của chị Hoa – không chạy vào, chỉ lạnh nhạt đứng xa.

Trong lòng anh Minh như bị tia lửa khích động: phải làm gì khi cả người vợ anh yêu lại vô tâm đến vậy? Anh cúi người bên cha, chia sẻ những kỷ niệm tuổi thơ, câu chuyện ngày xưa gia đình đùm bọc và gánh vác. Anh khóc, lần đầu tiên bật khóc nơi bệnh viện lạnh lẽo, khiến bác sĩ và y tá cũng lặng lại. Từng giọt nước mắt, từng câu kể như cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, làm vững tâm ông cụ. Và cũng là lúc anh quyết định: nếu chị Hoa không thể chia sẻ gánh nặng, thì anh sẽ tự mình gánh hết – kể cả việc vay mượn, đi đòi từng đồng bạn bè, hoặc bán đi những thứ có thể… trừ ngôi nhà chung.

Anh gọi điện cho bạn học cũ – anh Đức – vốn đang kinh doanh bất động sản. Nghe giọng anh Minh run rẩy, anh Đức bảo sẽ giúp đỡ, gọi điện cho vài chỗ thân thiết. 30 phút sau, hai người đứng tại phòng cấp cứu, đưa thêm 100 triệu. Anh Minh luôn khẽ cúi đầu, đáp tạ. Nhưng vẫn còn thiếu. Anh không nản lòng, quay sang bác sĩ với giọt lệ: “Nhiều lần con quỵ ngã, nhưng hôm nay con tin mình sẽ vực dậy…”

Trong một khoảnh khắc, chị Hoa tiến lại gần phòng bệnh, ánh mắt đỏ hoe. Chị không mở lời, chỉ đứng đó nhìn chồng từng giây. Anh Minh không nhìn lại, tập trung hoàn thành thủ tục nhận tiền tạm ứng. Chị Hoa nhận ra rằng, người chồng anh từng biết không sụp đổ, dù biết vợ không đứng bên cạnh. Nhìn anh lặng lẽ sống chết chạy lo cho cha mẹ chồng, chị cảm giác trái tim mình như vỡ ra từng mảnh.

Ca phẫu thuật kéo dài suốt đêm. Ngoài hành lang, anh Minh vật vờ trên ghế, đôi mắt sưng húp, quần áo nhăn nheo. Bác sĩ bước ra, nói nhỏ: “Cha anh đã qua cơn nguy kịch. Còn phục hồi lâu dài, nhưng mạng ông hiện còn.” Trái tim anh Minh như vỡ tung – anh quỳ xuống, ôm lấy bác sĩ: “Cảm ơn bác sĩ…” Anh run run nhìn vào khoảng trống, như thể vợ anh còn ở đó để chia sẻ. Nhưng chị chưa xuất hiện kịp lúc này.

Chiều hôm sau, anh Minh trở về nhà với bệnh viện giấy tờ, hóa đơn, và nỗi mệt mỏi báo hiệu ngày dài dằng dặc. Chị Hoa đã dọn sẵn đôi dép ở cửa, đứng đó, đôi mắt ươn ướt. Chị run run, bước từng bước chậm về phía anh. “Anh đã… anh đã làm gì vậy?” Chị hỏi, giọng nghẹn đi. Anh chỉ nhìn chị, không nói. Trong đôi mắt ấy, chứa đựng muôn vàn sự trách móc, thầm lặng: nhưng anh vẫn làm. Không phải vì chị mà vì chữ hiếu, vì lòng người, vì tình cảm cha con không thể đánh đổi.

Chị bật khóc nức nở, tiếng khóc thanh tơi như những giọt mưa sau cơn hạn hán. Chị ôm anh, như một hành động tự nhiên nhất trên đời, tự nhiên như thể sau bao ngày miễn cưỡng, cuối cùng còn một thứ tình cảm không bị gió lùa bay đi. Những giọt nước mắt của chị lẫn cùng nỗi đau nhận ra mình đã sai. Chị khóc cho sự ích kỷ đã từng, khóc cho lòng xót xa vì đã không đủ rộng mở.

“Chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách lo liệu cho cha,” chị nói, giọng đứt quãng. “Em… em xin lỗi.” Không cần thêm lời thì thầm, anh chấp nhận vỗ về, gạt tay chị khỏi mặt áo. Hai người ôm nhau, hít vào đủ đầy hơi ấm còn sót lại trong căn nhà giữa lòng xóm nhỏ. Lần đầu tiên sau những ngày căng thẳng, bình yên ngập tràn trong từng hơi thở.

Ngày hồi phục dần trôi qua, chị Hoa chủ động liên hệ để xin giấy tạm trú cho ông cụ ở bệnh viện, chuẩn bị từng bữa cơm đạm bạc mà đầy đầy ắp yêu thương. Anh Minh lại từng ngày thăm cha, kể cho ông những câu chuyện ở nhà, rồi cùng chị ngồi lại để nghĩ cách xoay sở tài chính dài hạn: làm thêm, tiết kiệm, mở nhỏ một dịch vụ thuê xe… Nhưng điều quan trọng nhất là họ hiểu nhau hơn, cảm thông với nhau hơn, và tình yêu lúc nào cũng cần hành động, không phải chỉ là lời nói.

Năm tháng tiếp theo, ông cụ hồi phục khỏe mạnh, trở về với chiếc giường quen thuộc trong căn nhà ấm áp. Anh Minh và chị Hoa cùng nhau nâng niu từng khoảnh khắc gia đình, từng bữa cơm chiều, từng câu chuyện bên hiên vườn nhỏ. Họ quyết định không rời bỏ ngôi nhà – nhưng từ nay, ngôi nhà chỉ là khởi đầu cho một hành trình mới: hành trình của sự bao dung, trách nhiệm, tình yêu và đồng hành. Khi cây khế bên hiên từng mùa đơm hoa khoe trái, cả xóm như nghe thấy những tiếng cười cửa nhà anh – tiếng cười của sự hàn gắn, của một gia đình đã vượt qua giông bão để thấu hiểu sâu sắc một điều: gia đình là trên hết.