Sáng ngày cưới của tôi, bầu trời Sài Gòn rực rỡ nắng. Tiếng nhạc tưng bừng từ tiệc cưới vọng ra, hòa cùng tiếng cười nói sảng khoái của khách khứa. Tôi, Hưng, 30 tuổi, đón khách cùng cha mẹ, vui lòng vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. hôm nay là ngày quan trọng, ngày tôi chính thức đón em về dinh, người con gái tôi yêu thương bằng cả trái tim mình.
Vợ tôi, An, là một cô gái đến từ một vùng quê yên bình. Cô ấy là giáo viên tiểu học, với nụ cười hiền hậu và đôi mắt trong veo như dòng trôi. Chúng ta gặp nhau trong một chuyến đi tình nguyện về vùng núi, nơi An đang cắm bản học. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã bị cuốn hút bởi sự giản dị, chân thành và tấm lòng nhân tình của cô ấy. Tình yêu của họ tôi im lặng một cách tự nhiên, không ồn ào nhưng sâu sắc.
Tôi biết, việc tôi cưới một cô gái quê, làm giáo viên, sẽ là đề tài bàn tán của không ít người trong gia đình tôi. Gia đình tôi ở thành phố, có chút địa vị và cải cách. Cha mẹ tôi, dù không phải là người quá coi trọng chất, nhưng họ cũng mong muốn tôi cưới một cô gái “môn đăng hộ” hơn. Tuy nhiên, khi tôi hướng dẫn An về ra mắt, cha mẹ tôi đã rất yêu quý cô ấy. Họ nhìn thấy ở An hiền lành, lễ phép và tấm lòng nhân hậu. Cha tôi nói: “Con yêu ai thì cứ lấy, miễn sao con bé là người tốt, biết đối nhân xử lý là được.”
Thế nhưng, không phải ai trong gia đình tôi cũng có suy nghĩ thoáng như cha mẹ tôi. Đặc biệt là cô tôi, cô Mai. Cô ấy là một người phụ nữ khá thực tế, luôn có vẻ bề ngoài quan trọng, tiền bạc và địa vị. Cô ấy thường xuyên bóng gió, thoáng chỉ rằng An không “xứng tầm” với tôi.
Và đúng như tôi mong đợi, ngày cưới của tôi, những lời xì xào bắt đầu lan truyền trong bữa tiệc. Tôi nghe loáng thoáng những câu nói đại loại như: “Thằng Hưng sao không kiếm con nhà thành phố cho xứng tầm?”, hay “Con bé kia ở quê, làm giáo viên thì được bao nhiêu tiền?”. Lòng tôi hơi khó chịu, nhưng tôi cố gắng Bỏ bỏ, tập trung vào việc đón khách và tận hưởng ngày vui của mình.
Cho đến khi cô Mai xuất hiện. Cô ấy mặc một bộ lụa sang trọng, trên tay đeo đầy vàng bạc, kim cương. Cô ấy bước đến trước mặt cha mẹ tôi, rồi nhìn An với ánh mắt đầy sự khinh thường.
Cô Mai chép miệng một cái rõ ràng, đủ để những người xung quanh nghe thấy. “Sao không kiếm con nhà thành phố cho xứng tầm, học hành cũng vậy mà quê quá…”
Một bên cạnh tôi, cô ấy nhẹ nhàng thoải mái, bàn tay cô ấy nắm chặt tay tôi. Tôi cảm nhận được sự chạy run từ tay cô ấy. Lòng tôi dâng hiến một nỗi giận dữ. Cô Mai lại bắt đầu rồi. Lại những lời nói đầy đủ tính sát thương, những lời nói đánh vào lòng tự trọng của người khác.
Tôi định lên tiếng trả lời, nhưng mẹ tôi đã đáp trả thời gian lại bằng một cái nhìn. Mẹ tôi, bà Loan, là một phụ nữ trầm tính, ít nói nhưng rất sắc và hiển thị. Bà ấy hiếm khi nổi nóng, nhưng một khi đã nói thì lời nói của bà ấy luôn có sức nặng.
Mẹ tôi đáp cười, nụ cười ấy thật hiền hậu, nhưng ánh mắt bà ấy lại thoáng lên một sự bình thản đến đáng sợ. Bà nhìn thẳng vào mắt cô Mai, giọng bà ấy rõ ràng, dịu nhẹ, từng lời từng chữ như những viên ngọc trai rơi xuống mặt nạ tĩnh lặng. “Con tôi cần người tử tế, không cần xứng tầm với hư danh. Người có gốc quê hương chưa chắc nghèo hơn người chỉ biết sống bằng nghệ sĩ diện.”
Cả cuộc đấu tranh trở về nên im lặng. Không có tool lại. Cô Mai là người. Gương mặt cô ấy từ đỏ hồng chuyển sang mét tái, rồi lại đỏ tía. Cô ấy há mồm, định nói thêm điều gì đó, nhưng rồi lại chặt chẽ. Rất có thể, cô ấy không ngờ mẹ tôi lại có thể đáp ứng một cách thẳng thắn và sắc bén như vậy. Những lời nói của mẹ tôi như một mũi dao sắc nhanhm, đấm thẳng vào lòng tự trọng của cô Mai, phơi bày tất cả sự căng thẳng, sĩ diện hão huyền của cô ấy.
Cô Mai tức tối, nhưng không nói thêm câu trả lời nào. Cô ấy chỉ hậm hực quay đi, hòa vào đám đông khách khứa.
Ngược lại với sự tối cao của cô Mai, nhiều người dự đám cưới lại gật gù khen mẹ tôi thẳng thắn. Tôi nghe loáng thoáng những lời thì thầm: “Bà Loan nói hay quá!”, “Đúng là người có học, nói đâu Việt đó!”, “Bà ấy bạch thật thật, không sợ mất lòng ai.”
Những lời khen tặng đó khiến tôi cảm thấy thư giãn và tự hào về mẹ mình. Mẹ tôi không chỉ bảo vệ tôi, bảo vệ An, mà bà còn bảo vệ tất cả những giá trị đích thực của cuộc đời. Bà đã chứng minh rằng, tình yêu và sự kiện tử tế mới là điều quan trọng nhất, không phải tiền bạc hay địa vị xã hội.
An ôm chặt tay tôi, cô ấy nhìn mẹ tôi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và biết ơn. Nụ cười của cô ấy rạng rỡ hơn bao giờ hết. Tôi biết, cô ấy đã cảm thấy được yêu thương, được trân trọng trong gia đình tôi.
Đám cưới của tôi và An diễn ra thật ấm cúng và đủ. Tiếng cười nói rôm rả, những lời chúc phúc chân thành từ bạn bè, người thân, và cả những người xa lạ. Không còn những lời xì xào, bàn tán nữa. Chỉ còn lại sự vui vẻ và hạnh phúc.
Tôi nhìn An, nhìn đôi mắt cô ấy. Tôi biết, tôi đã chọn đúng người. An không chỉ là vợ của tôi mà cô ấy còn là người bạn đời, người sẽ cùng tôi vượt qua mọi khó khăn, thử thách. Và tôi tin rằng, với tình yêu thương mại và sự hiểu biết thoải mái, chúng tôi sẽ xây dựng một tổ ấm hạnh phúc, một tổ ấm mà ở đó, những mục tiêu giá trị thực sự quan trọng.
Sau đám cưới, cuộc sống của tôi và An bắt đầu một trang mới. Chúng ta cùng nhau sống hạnh phúc bên nhau. An vẫn giữ sự giản dị, chân thành của một cô gái quê. Cô ấy chăm sóc tôi và gia đình chug. Một công thức nấu ăn rất ngon, luôn biết cách làm cho căn nhà nhỏ của chúng tôi ấm cúng và đầy tiếng cười.
Công việc giáo viên vẫn tiếp tục. Cô ấy yêu nghề, yêu trẻ con. Mỗi ngày đi làm về, cô ấy lại kể cho tôi nghe về những câu chuyện thú vị ở trường, về những đứa trẻ học trò đáng yêu của cô ấy. Tôi nhìn An, nhìn vào ánh mắt cô ấy, và tôi biết, cô ấy đang sống một cuộc đời có ý nghĩa.
Cô Mai, sau đám cưới, vẫn giữ chế độ xa gia đình tôi. Cô ấy ít khi quay lại, và mỗi khi gặp mặt, cô ấy cũng chỉ xã giao một vài câu rồi bỏ đi. Tôi không bận tâm đến điều đó. Tôi hiểu rằng, cô ấy có lẽ vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật, vẫn chưa thể bỏ đi diện mạo huyền thoại của mình.
Thời gian trôi qua, những vết nứt rạn trong lòng tôi cũng tăng dần lành lại. Tôi không còn cảm thấy giận dữ hay khó chịu khi nhớ đến những lời nói của cô Mai nữa. Thay vào đó, tôi cảm thấy một sự tổn thương. Cô ấy đang sống trong một cái vỏ bọc ven nhung, nhưng có lẽ, sâu thẳm bên trong, cô ấy đang cô đơn và không hạnh phúc.
Mẹ tôi, bà Loan, vẫn luôn là người mẹ tuyệt vời của tôi. Bà ấy không chỉ dạy tôi về sự tử tế, về tình yêu thương, mà bà còn dạy tôi về cách sống một cuộc đời có ý nghĩa. Bà ấy đã chứng minh rằng, người gốc quê hương chưa chắc nghèo hơn người chỉ biết sống bằng diện mạo.
Tôi nhớ có lần tôi đưa An về thăm gia đình. Mẹ tôi dẫn chúng tôi đi thăm họ hàng, hàng xóm. Ai cũng quý viếng An, khen cô ấy hiền lành, giỏi giang. An cũng rất hòa đồng, cô ấy không làm việc đồng sáng, không phiền chuyện với những người nông dân chất phác. Nhìn An, tôi càng yêu quý và trân trọng cô ấy hơn.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng trải nghiệm đầy hoa hồng. Sẽ có những lúc chúng tôi gặp khó khăn, thử thách. Nhưng tôi tin rằng, với tình yêu thương mại và sự dễ hiểu, chúng tôi sẽ vượt qua tất cả. Tôi và An không cần những thứ hào hoa bên ngoài, không cần những lời khen ngợi giả tạo. Chúng tôi chỉ cần một tình yêu chân thành, một tổ ấm bình an, và những người thân yêu luôn ở bên rìa.
Tôi nhìn An, cô ấy đang ngồi bên mép tôi, tay cô ấy nắm chặt tay tôi. Ánh mắt cô ấy dịu dàng, chậm rãi. Tôi biết, hạnh phúc không ở tiền bạc hay địa vị xã hội. Hạnh Phúc đang ở những điều giản dị nhất, ở sự chia sẻ, ở tình yêu thương vô điều kiện.
Và tôi biết, mình đã đưa ra lựa chọn đúng đắn. Tôi đã chọn An, người con gái mà tôi yêu thương bằng cả trái tim mình. Tôi đã chọn một cuộc sống giản dị, chân thành, thay vì một cuộc sống đầy đủ diện diện và hào phóng.
Cuộc đời đã dạy cho tôi một bài học quý giá: Giá trị của một người không ở xuất thân, không ở tiền bạc mà nằm ở nhân cách, ở tấm lòng. Mẹ tôi đã dạy tôi bài học đó và tôi sẽ luôn ghi nhớ nó.
Tôi tin rằng, tôi sẽ không bao giờ đưa ra quyết định của mình. Tôi sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc bên An, bên gia đình nhỏ của mình. Và tôi sẽ luôn tự hào về mẹ tôi, người phụ nữ đã dạy tôi về những mục tiêu giá trị thực sự của cuộc đời.