Buổi sáng cuối tuần, nắng trải dài trên con đường nhỏ dẫn vào căn biệt thự nằm sâu trong khu nhà giàu. Hân nắm tay Minh, bạn trai cô, nhẹ nhàng bước qua cánh cổng sắt đen. Cô hồi hộp, không phải vì sợ gia đình phản đối, mà là vì hôm nay, cô muốn giới thiệu Minh – người cô yêu sâu đậm – với người thân yêu quý nhất đời cô.
Minh, một doanh nhân trẻ đầy tham vọng, từng được vinh danh trên tạp chí kinh doanh, ăn mặc bảnh bao, bước đi đầy tự tin. Anh nhìn quanh biệt thự với ánh mắt đánh giá, dừng lại vài giây trước cánh cửa gỗ lim được chạm trổ công phu. “Nhà em cũng... khá ổn đấy,” anh nói nửa đùa nửa thật, ánh mắt không giấu nổi vẻ tò mò về gia thế của Hân.
Cánh cửa mở ra, bà Diễm – người phụ nữ trung niên mặc chiếc áo len giản dị, tóc bạc điểm sương, nở nụ cười hiền từ – đứng đón hai người. Hân vội giới thiệu: “Đây là dì Hai, người đã chăm sóc em từ nhỏ.” Minh gật đầu chào nhưng ánh mắt lại lướt qua bà như một người không quan trọng. Anh chỉ gật nhẹ, rồi quay sang Hân nói nhỏ: “Anh tưởng gặp ba mẹ em chứ không phải... người giúp việc.”
Lời nói ấy khiến bà Diễm khựng lại một nhịp. Nhưng bà chỉ cười, nhẹ nhàng mời hai người vào nhà. Hân nghe thấy câu nói đó, nhưng cô nghĩ Minh chỉ vô tình buột miệng. Cô không muốn làm lớn chuyện vào ngày ra mắt, đành nén lại cảm giác hụt hẫng trong lòng.
Trong bữa ăn, Minh không ngần ngại khoe thành tích, từ hợp đồng triệu đô đến danh sách đầu tư quốc tế. Anh nói như thể muốn gây ấn tượng mạnh mẽ với gia đình Hân, dù chỉ có bà Diễm và vài người làm trong nhà ngồi cùng. Anh không hỏi ai về cuộc sống của họ, không quan tâm họ đến từ đâu, chỉ nhìn mọi người bằng ánh mắt kẻ đứng trên.
Bà Diễm vẫn giữ nụ cười hiền, luôn gắp thức ăn cho Minh, nhỏ nhẹ hỏi han: “Cháu có thích món cá kho không? Hân hồi nhỏ rất thích món này.” Minh đáp gọn lỏn: “Cháu không quen ăn đồ dân dã.” Rồi anh cười, quay sang Hân như đùa giỡn: “Em ăn sao được mấy thứ này nhỉ?”
Hân khẽ siết tay dưới bàn, tim cô hơi nhói. Món cá kho ấy là món cô yêu nhất, không phải vì hương vị, mà vì nó gắn với những ngày nghèo khó, khi bà Diễm nấu cho cô bằng tất cả tình thương. Nhưng cô vẫn cười, tự nhủ: “Chắc anh chưa quen.”
Bữa ăn kết thúc, Minh đứng dậy trước, lấy cớ có việc gấp phải đi. Trước khi rời khỏi, anh ghé tai Hân thì thầm: “Lần sau nhớ bảo người giúp việc đừng ngồi cùng bàn ăn nhé, không hợp cảnh đâu.” Lời ấy như một nhát dao nhỏ đâm vào lòng cô. Cô cố giữ nụ cười, tiễn anh ra cửa mà mắt đã hoe đỏ.
Hân quay lại, thấy bà Diễm đang thu dọn đĩa bát như mọi khi. Bà không nói gì, chỉ liếc nhìn Hân một cái, rồi khẽ lắc đầu như muốn bảo: “Con phải suy nghĩ lại.”
Tối hôm đó, Hân ngồi lặng trong phòng, ánh đèn vàng không đủ xua đi bóng tối trong lòng cô. Cô nhìn tấm ảnh cũ đặt trên bàn – ảnh bà Diễm bế cô khi còn bé, đôi mắt bà ngày đó đầy hạnh phúc. Hân nhớ lại những ngày tháng bà Diễm thức trắng chăm cô sốt, dạy cô tập viết, dạy cô làm người.
Sáng hôm sau, Hân gọi Minh đến để nói chuyện. Nhưng anh vẫn dửng dưng như chẳng có gì xảy ra. “Anh không hiểu em giận vì điều gì. Chỉ là người giúp việc thôi mà, anh có nói gì sai đâu.” Câu nói ấy như chiếc búa gõ mạnh vào tim cô.
“Người giúp việc?” – Hân hỏi lại, giọng cô trầm hẳn. “Anh biết dì Hai là ai không?” Minh cười: “Thì là người nhà em thuê chứ gì.” Hân nhìn anh thật lâu, ánh mắt lạnh đi. “Dì Hai không phải người làm. Dì là người đã nuôi em lớn, người duy nhất ở bên em khi mẹ em mất. Dì là mẹ của em.”
Minh chết lặng. Ánh mắt anh trống rỗng như mất phương hướng. Anh lắp bắp: “Anh... không biết… Em chưa từng nói...” Hân cười nhạt: “Em không cần phải nói, vì nếu anh có trái tim, anh đã không xem thường người khác chỉ vì bề ngoài của họ.”
Cô rời đi, để lại Minh một mình giữa quán cà phê sang trọng. Những tiếng nhạc du dương không thể xoa dịu sự trống rỗng trong lòng anh lúc này. Anh thấy mình nhỏ bé, tầm thường hơn bao giờ hết.
Những ngày sau đó, Minh không gọi, không nhắn. Hân cũng không chủ động liên lạc. Cô lao vào công việc, nhưng lòng vẫn day dứt. Cô từng yêu anh – người đàn ông kiêu hãnh, đầy mơ mộng – nhưng giờ, cô thấy khoảng cách giữa hai người như hai thế giới không thể hòa hợp.
Một tuần sau, Minh xuất hiện trước cổng biệt thự, trên tay là giỏ hoa ly trắng. Anh đứng đó rất lâu, gõ cửa nhưng không ai mở. Đến khi cổng vừa hé, anh nhìn thấy bà Diễm bước ra, tay cầm chổi. Anh cúi đầu thật sâu: “Cháu xin lỗi… cháu đã sai rồi.”
Bà Diễm nhìn anh, không nói gì. Bà vẫn giữ nụ cười hiền hậu nhưng ánh mắt đã thay đổi – đó là ánh nhìn của một người mẹ đang bảo vệ đứa con gái của mình. “Cháu đã làm Hân khóc. Với dì, như vậy là đủ rồi.”
Minh không bỏ cuộc. Ngày hôm sau, anh đến một nhà hàng nhỏ trong hẻm, xin học nấu món cá kho tộ. Anh đứng bếp, đổ mồ hôi, tay vụng về đến mức bị bỏng. Nhưng anh không dừng lại. Anh học từng công thức, từng mùi vị – chỉ để hiểu món ăn mà Hân yêu thích và người phụ nữ đã nấu nó suốt 20 năm.
Một buổi chiều, bà Diễm đi chợ, thấy Minh đang phụ bà chủ quán cá dọn hàng. Anh vẫn mặc sơ mi, nhưng dính đầy bụi. Bà dừng lại, không nói gì. Minh cúi chào, rồi tiếp tục lau bàn như thể bà không đứng đó.
Tối hôm đó, Hân trở về, thấy trên bàn là hộp cá kho tộ với dòng chữ viết tay: “Con xin lỗi, mẹ.” Cô bật khóc.
Sáng hôm sau, cô dẫn Minh đến trước bà Diễm. Anh quỳ xuống, dâng món cá kho do chính tay anh nấu. “Cháu không xin tha thứ, chỉ mong được có cơ hội chuộc lỗi.”
Bà Diễm nếm thử, rồi im lặng rất lâu. Cuối cùng, bà gật đầu nhẹ. Minh như trút được cả tảng đá trong lòng.
Thời gian trôi đi, Minh thay đổi nhiều. Anh học cách sống chậm, tôn trọng từng người, từng điều nhỏ bé. Anh không còn khoe khoang, không còn nói về tiền bạc. Anh đến thăm bà Diễm mỗi tuần, giúp bà nhặt rau, nấu ăn, kể chuyện đời. Dần dần, anh trở thành một phần của ngôi nhà ấy.
Một buổi chiều, trong vườn hoa trước nhà, Hân nắm tay Minh. “Anh đã thay đổi,” cô thì thầm. Minh siết tay cô, ánh mắt ấm áp. “Vì em, và vì người mẹ mà anh đã từng lỡ xúc phạm.”
Nắng cuối chiều rơi nhẹ qua tán cây, chiếu vào gương mặt của ba người đang cùng nhau ăn cơm trong gian bếp ấm cúng. Lần này, không ai còn là người dưng.