Min menu

Pages

Một bác xe ôm lớn tuổi nhận chở một vị kh/ách l/ạ, nhưng khi đến nơi, người khách lại bảo không có ti/ền tr/ả. Bác không giậ/n d/ữ hay trá/ch m/óc, trái lại còn vui vẻ giúp đỡ như chẳng có chuyện gì. Sáng hôm sau, mọi người ở bến xe bà/n t/án, c/ười c/hê bác nh/ẹ d/ạ, bị lừ/a mà vẫn không hay biết. Nhưng chẳng ai ngờ rằng, một người đàn ông lịch lãm bất ngờ xuất hiện, bước ra từ chiếc xe hơi sang trọng, khiến cả bến xe không khỏi ki/nh ng/ạc...

 Trời vừa tạnh mưa đêm, không khí buổi sáng ở bến xe lặng lẽ như nuốt chửng âm thanh. Những giọt nước mưa đọng lại trên yên xe loang lổ phản chiếu ánh sáng vàng úa từ ngọn đèn đường. Bác Hòa, người đàn ông ngoài sáu mươi, mái tóc đã ngả bạc, cẩn thận lau yên chiếc xe Honda cũ kỹ. Đôi tay nhăn nheo nhưng chắc nịch của bác vẫn linh hoạt như bao năm qua. Bác đến bến xe từ sớm, như một thói quen khó bỏ, dù đôi khi cả buổi sáng chẳng có nổi một cuốc xe.

Trời còn âm u. Khi bác đang lặng lẽ uống ngụm trà nóng từ cái bình nhựa đã cũ mòn, một người đàn ông trẻ tiến đến. Anh ta trạc ba mươi, ăn mặc giản dị, gương mặt lấm lem, đôi mắt có vẻ thất thần. "Chú ơi, cho cháu đi nhờ đến đường Lý Thường Kiệt được không ạ? Cháu... cháu không mang tiền. Nhưng cháu thực sự cần đến đó gấp."



Bác Hòa ngước nhìn người lạ. Ánh mắt bác không một chút nghi ngờ. Có lẽ vì trong đôi mắt kia, bác thấy được điều gì đó quen thuộc—nỗi tuyệt vọng lặng lẽ mà chính bác từng nếm trải. Bác gật đầu nhẹ. "Lên đi cháu. Gió lạnh rồi."

Chuyến xe lặng lẽ trôi qua những con phố sáng mờ. Người khách không nói nhiều, còn bác Hòa thì chẳng hỏi thêm điều gì. Bác chỉ tập trung lái xe, gió tạt vào gương mặt nhăn nheo đã quen gió bụi. Tới nơi, người khách cúi đầu thật thấp: "Cháu cảm ơn. Cháu xin lỗi vì không thể trả công. Nhưng cháu sẽ không quên chú."

Bác Hòa cười, lắc đầu: "Không sao đâu. Lúc khó khăn, ai cũng cần một bàn tay. Chú cũng từng được giúp như thế. Cháu giữ gìn sức khỏe."

Sáng hôm sau, bến xe đông đúc hơn thường lệ. Không khí xôn xao như có chuyện gì đặc biệt. Một nhóm tài xế trẻ đang bàn tán sôi nổi. "Này, mấy ông nghe chưa? Bác Hòa chở nhầm thằng lừa đảo đấy! Nó nói không có tiền, thế mà thấy nó hôm qua vào quán café đắt tiền ngồi cả buổi!"

Tiếng cười rộ lên. Một người khác thêm vào: "Chắc bác Hòa già rồi, nên đầu óc lẫn rồi. Bị lừa mà còn vui vẻ. Đúng là nhẹ dạ hết chỗ nói."

Bác Hòa vẫn ngồi ở góc quen thuộc, bên chiếc xe cũ. Bác không phản bác, cũng không tỏ ra buồn bã. Bác chỉ nhấp ngụm trà, mắt nhìn xa xăm. Trong lòng bác không trách ai cả. Cuộc sống với bác quá dài để giận dữ vì vài lời bàn tán. Bác vẫn tin vào điều tốt đẹp. Và bác tin người thanh niên kia không cố tình lừa dối.

Gần trưa hôm đó, một chiếc xe hơi đen bóng, kiểu dáng sang trọng bất ngờ dừng trước bến. Mọi người ngơ ngác. Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc vest lịch lãm bước xuống. Anh ta đi thẳng về phía bác Hòa. Gương mặt ấy quen thuộc, dù nay đã khác hẳn—tóc chải gọn, da dẻ sáng sủa, ánh mắt rạng ngời.

Anh cúi đầu thật sâu: "Cháu chào chú. Cháu là người hôm trước chú chở. Hôm ấy cháu vừa bị trộm mất hết giấy tờ, ví tiền và điện thoại. Cháu thực sự tuyệt vọng. Nếu không có chú, có lẽ cháu đã gục ngã."

Mọi người lặng đi. Những tiếng xì xào im bặt. Người tài xế trẻ ban nãy cười nhạo giờ cúi mặt.

Người đàn ông tiếp tục: "Cháu tên là Minh. Hôm ấy, nhờ chú chở đến nơi, cháu kịp ký hợp đồng lao động với một công ty lớn. Hôm nay cháu chính thức trở thành giám đốc điều hành chi nhánh mới. Cháu đến để trả ơn chú."

Anh Minh lấy từ túi áo một phong bì, đưa bác Hòa. Bác Hòa vội lùi lại, lắc đầu: "Chú không làm vì tiền. Cháu sống tốt là chú mừng rồi."

Minh cười nhẹ, nhưng đôi mắt rưng rưng: "Vậy cho cháu mời chú đi ăn trưa. Và cháu muốn chú nhận làm cha nuôi. Cháu mồ côi từ nhỏ, chưa từng gọi ai là cha. Nhưng hôm đó, chính chú đã dang tay như một người cha thực thụ."

Trái tim già nua của bác Hòa như lặng đi một nhịp. Bác nhìn người thanh niên trước mặt, cảm giác ấm áp lan dần trong lồng ngực. Không một ai nói gì. Gió thoảng qua bến xe như ru mọi người vào một khoảnh khắc lặng yên.

Bữa trưa hôm đó, bác Hòa lần đầu tiên bước vào một nhà hàng sang trọng. Bác ngại ngùng, nhưng Minh luôn mỉm cười, gắp thức ăn cho bác, hỏi han chuyện cũ. Hai người nói với nhau như đã quen từ lâu. Bác kể về thời trai trẻ, về người vợ đã mất, về đứa con trai đi xa chưa từng quay lại. Minh im lặng nghe, ánh mắt rưng rưng.

Chiều đến, Minh tiễn bác về tận bến xe. Anh không quên đưa bác một chiếc điện thoại mới, bảo: "Cháu sẽ gọi cho chú mỗi ngày. Và cuối tuần này, mời chú đến dự lễ nhậm chức của cháu. Chú phải ngồi hàng ghế đầu."

Bác Hòa cười hiền, mắt ánh lên niềm vui như trẻ nhỏ. Bác không nói gì, chỉ nắm lấy tay Minh thật chặt.

Từ hôm đó, bến xe không còn là nơi lặng lẽ. Câu chuyện về bác xe ôm và người khách lạ lan truyền khắp nơi. Nhưng hơn cả một câu chuyện cảm động, đó là bằng chứng cho một niềm tin: lòng tốt không bao giờ mất đi, nó chỉ chờ ngày quay lại và nở rộ trong một hình hài đẹp đẽ hơn.

Và bác Hòa, người đàn ông già nua với chiếc xe cũ, đã tìm lại được một người con, tìm lại được niềm tin và sự ấm áp tưởng chừng đã tắt lịm nơi ngực trái từ lâu. Đó là phần thưởng xứng đáng cho một trái tim không toan tính, chỉ biết yêu thương bằng tất cả những gì còn lại.